Cơ Ngọc phủ thêm áo ngoài cho nàng, nhìn khuôn mặt của nàng.
Khác với bộ dáng ngày xưa môi hồng răng trắng sạch sẽ.
Hiện giờ, mặt mày lại nhiều một tia kiều mị.
Tóc rối tung ở hai sườn, lại bởi vì trên người còn khoác áo ngoài của Cơ Ngọc, thế cho nên nhìn nàng có chút nhỏ xinh.
Tiếng nói Cơ Ngọc khôi phục thanh âm bình thường.
Chỉ là trong ngữ điệu thanh lãnh, nhiều thêm một ít ôn nhu.
"Vâng, hầu gia."
Đồng ý xong, liền đem người bao quanh rồi bế lên, trực tiếp ôm tới trên ghế.
Chỉ trong chốc lát, đồ ăn được bưng lên.
Tô Yên đang muốn lấy đũa, kết quả một chén cháo trắng bị đẩy đến trước mặt nàng.
Tô Yên chớp chớp mắt.
Cơ Ngọc ngồi ở một bên, cười nhạt nói
"Hầu gia hôm qua làm lụng vất vả, hẳn là ăn cháo để tiêu hóa tốt hơn."
Tô Yên mím môi.
Xem xét liếc mắt vị nam thiếp nhà mình một cái.
Hôm qua không phải rất khổ sở, thực tự ti sao?
Như thế nào ngủ một giấc, liền cười cao hứng như vậy??
Nàng nghĩ, vẫn là thực ngoan ngoãn cầm lấy thìa ở bên cạnh.
Một muỗng một muỗng múc uống.
Ăn trong chốc lát, lại ngẩng đầu xem hắn
"Chàng không có việc gì?"
Cơ Ngọc sửng sốt
"Hầu gia hỏi là phương diện nào?"
Tô Yên suy nghĩ một chút
"Chàng không mệt?"
Nàng rất mệt a.
Cơ Ngọc đẩy hết tất cả mấy đĩa đồ ăn mà ngày thường Tô Yên thích ăn đến trước mặt nàng.
Nói
"Hầu hạ hầu gia là việc Cơ Ngọc nên làm, Cơ Ngọc thực vui vẻ, tất nhiên là không mệt."
Tô Yên nghe xong, lại lần nữa cúi đầu tiếp tục thành thành thật thật uống cháo.
Không có nói nữa.
Trong đầu nàng dò hỏi Tiểu Hoa
"Tiểu Hoa."
"Ân? Ký chủ??"
"Giá trị thể lực của ta đã rất cao, vì sao hắn nhìn qua còn nhẹ nhàng hơn cả ta vậy?"
Tiểu Hoa trầm mặc trong chốc lát
"Ký chủ, thân thể chị trên cơ bản ngang với một người kẻ cơ bắp.
Chỉ có thể chứng tỏ, thể lực hắn còn muốn tốt hơn so với một đại hán cơ bắp."
Tô Yên
"..."
Nàng cho rằng hắn thực nhu nhược.
Bị lừa.
Tô Yên chậm rì rì uống cháo.
Cẩn thận nghĩ, hắn dường như chưa từng nói qua thể lực hắn kém.
Chỉ là nàng nhìn hắn, liền tự mang vào ý nghĩ như vậy.
Nghĩ như vậy, tốc độ Tô Yên uống cháo nhanh hơn chút.
Cơ Ngọc ở một bên nhìn Tô Yên, con ngươi đen nhánh, đáy mắt phiếm mềm mại.
Quả nhiên a, lúc trước may mắn bán mình cho nàng.
Bằng không, sợ là phải hối hận cả đời.
Cơm nước xong.
Tô Yên đứng lên.
Mới vừa hoạt động, nàng dừng một chút.
Sau đó làm như cái gì cũng chưa phát sinh, bước chân đi phía trước.
Vừa mỏi, vừa mệt.
Kỳ thật, còn có thể tiếp thu.
Nghĩ như vậy.
Mới vừa đi chưa được vài bước, dưới chân lại chống không.
Nàng bị người ôm ngang lên.
Bên tai, Cơ Ngọc nóng rực nói nhẹ
"Hầu gia muốn đi làm gì? Cơ Ngọc mang ngài đi."
Tô Yên cắn môi một chút, không biết là do vừa tỉnh hay là đã khóc, đôi mắt ướt dầm dề
"Ra đình hóng gió bên ngoài ngồi."
Cơ Ngọc ôm nàng, đi nhanh ra ngoài.
Nhìn ghế đá lạnh lẽo kia.
Cơ Ngọc dừng một chút, hắn ôm nàng ngồi xuống.
Tô Yên bị hắn ngăn ở trong ngực.
Gió ấm thổi quét, nàng ăn no, liền có chút mệt rã rời.
Không biết qua bao lâu, bên tai liền truyền đến thanh âm
"Tối hôm qua Cơ Ngọc thực vui vẻ có thể hầu hạ hầu gia."
Tô Yên nghe, thanh tỉnh lại.
Chậm chạp không nói gì.
Trong lòng cân nhắc.
Sủng nam thiếp, thật đúng là thân thể lực sống a.
May mắn, chỉ có một mình hắn.
Ưm, nhưng mà liền tính chỉ có một mình hắn, cũng cảm giác thân thể mình bị đào rỗng.
Mệt mỏi quá.
Về sau, vẫn là đổi một loại phương pháp sủng đi.
Tô Yên ngẩng đầu, đối diện cùng Cơ Ngọc.
Nửa ngày sau, ra tiếng
"Chàng về sau nghĩ muốn cái gì ta đều có thể cho chàng, chuyện trên giường này, không cần chàng hầu hạ."