Chương 1944: phiên ngoại ( Tần Huyên Nhu X An Cảnh Châu ) 6

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:53:40

"Anh Cảnh Châu, anh tới rồi." Giọng điệu thân mật. Lúc gọi, đôi mắt sắc sảo nhìn về phía Tần Huyên Nhu, trong mắt tràn đầy khiêu khích. Tần Huyên Nhu thấy vậy cũng chẳng buồn để ý. Cô hiện tại chỉ nghĩ tìm chỗ nào đó ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, đầu gối đã rất đau rồi. Vừa động liền đau đớn vô cùng. Có thể là trong nhà quá lạnh, lạnh đến thấu xương. Chỉ là An Cảnh Châu có vẻ không có ý định cho cô ngồi xuống. Luôn nắm chặt cánh tay cô, gắt gao giữ lấy. An Cảnh Châu nhìn thoáng qua cô gái vừa đến bên cạnh mình, sau đó lại nhìn Tần Huyên Nhu. " Cô không có gì muốn nói?" Hắn mở miệng. Tần Huyên Nhu cười ôn nhu, vén tóc ra sau tai, liền đáp "Đều nghe anh." Chỉ là tiếng nói vừa dứt, tia châm chọc trên mặt An Cảnh Châu càng thêm rõ ràng. "Đều nghe tôi? Vậy mà vừa rồi, lại giống như tôi xen vào chuyện của cô và tình cũ a." Nụ cười Tần Huyên Nhu cứng lại một chút. Cô nhìn những người xung quanh, cái gì cũng không nói. An Cảnh Châu nhìn cô an tĩnh thuận theo thì càng phát hoả. Hắn cau chặt mày, dường như sắp bị chọc đến phát nổ. Hắn cúi đầu, ghé vào bên tai Tần Huyên Nhu "Lúc trước có năng lực như vậy, nhảy lầu, giả bộ bất tỉnh, dùng mỹ nhân kế, khổ nhục kế với Bạch Hoành Vũ. Lúc này lại không chú ý đến hắn? Không có khả năng đi?" Thân thể Tần Huyên Nhu một lần nữa cứng đờ. Cô cúi đầu, nhìn nhẫn trên tay trái của mình, nâng lên. "Lúc trước nhẫn này là anh chủ động đeo cho tôi. Nếu giờ cảm thấy phẩm chất của tôi không tốt, thì tháo xuống vẫn kịp." Cô nói những lời này đều là bộ dạng ôn nhu. Giống như nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng đôi mắt An Cảnh Châu nheo lại. Hắn ôm người vào trong ngực, cắn chặt răng gằn giọng nói "Tần Huyên Nhu, không cần ỷ vào tôi thích em, liền cảm thấy có thể muốn làm gì thì làm." Hắn đỏ mắt tức giận, hận đến nghiến răng nghiến lợi nghĩ. Cô gái này dựa vào cái gì mà đối xử như vậy với hắn?? Lúc trước hắn cứu cô từ trên đường về. Là cô ôm hắn không buông tay, khóc lóc liên tục, hắn vừa buông ra liền khóc. Cuối cùng trực tiếp khóc đến hôn mê. Hắn hỏi cô, có bạn trai hay không?. Là chính cô nói không có. Lúc trước hắn cho cô mang nhẫn cũng là đã hỏi qua ý kiến của cô, có muốn cùng hắn kết hôn hay không?? Cô cũng đã gật đầu đáp ứng. Lúc này mới qua bao lâu? Giờ cô đổi ý? Một chút quan hệ cũng không có! Tần Huyên Nhu nghe hắn nói thích cô liền sửng sốt. Thích cô? An Cảnh Châu thích cô?? Hắn làm tất cả những chuyện này đều là bởi vì thích cô? Cẩn thận nghĩ lại, người con trai này, thật sự chưa từng làm gì thương tổn cô. Chỉ là không thể hiểu được, hắn luôn châm chọc mỉa mai, quấy nhiễu, gây sự đem cô xoay vòng vòng. Nói cô đoạt vị hôn phu của bạn tốt. Nói cô tâm cơ thâm trầm. Cô trầm mặc, lại một lần làm An Cảnh Châu phát hỏa. Hắn lạnh giọng nói "Tần Huyên Nhu, em cũng thật lợi hại, tôi còn chưa gặp qua em như vậy..." Lời châm chọc này làm cô không thể chịu được. Tần Huyên Nhu liền rơi lệ. An Cảnh Châu đang trào phúng bỗng khựng lại. Hắn vốn còn muốn lớn tiếng mắng cô. "Em khóc cái gì? Dám làm mà không dám để người ta nói?" Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng An Cảnh Châu đến cuối cùng lại không nỡ nói ra, chỉ liên tục lau nước mắt cho cô. Tần Huyên Nhu thấy hắn chân tay luống cuống, trong lòng bộc phát ý muốn giãi bày. Cô ủy khuất kể "Hôm nay tôi bị đánh, còn bị phạt quỳ hơn một giờ." An Cảnh Châu nhíu mày. Trên dưới đánh giá cô. Tần Huyên Nhu nâng tay phải lên cho hắn xem. Tay phải sưng to đỏ một mảng lớn, chỉ cần chạm nhẹ vào đã cảm thấy vô cùng đau đớn.