"Mày hiện tại hỗn láo đến vậy à, dám trở mặt không nhận người anh trai này??
Vô luận nói như thế nào cũng chỉ là chuyện gia đình của chúng ta.
Mày còn muốn tìm cảnh sát tới giải quyết sao?!"
Tô Phong đúng lý hợp tình, thậm chí còn không có cảm giác mình làm sai.
Từng tiếng chỉ trích, tất cả đều là trách Tô Yên chuyện bé xé ra to, quá bất nhân.
Tô Yên trầm mặc.
Cô duỗi tay, kéo ngăn tủ đầu giường ra.
Từ trong ngăn kéo móc ra một chiếc dao gọt hoa quả.
Ném xuống đất "Bịch" một tiếng
Tô Yên tháo băng gạc trên cổ ra.
Khàn khàn nói
"Sự tình trước đó không đề cập tới nữa, chỉ cần anh cắt một dao như vậy trên cổ của anh, tôi liền không tố cáo anh nữa."
Tô Phong lập tức an tĩnh.
Bị nghẹn nói không ra lời.
Tô Yên đem băng gạc lần nữa quấn quanh ở trên cổ, chậm rì rì nói
"Làm không được có phải không? Làm không được, thế thì chỉ có vào ngốc trong ngục giam thôi."
Tiếng nói vừa dứt, Tô Phong vừa mới còn nổi giận đùng đùng đã quay đầu nhìn về phía Mẹ Tô, khóc lóc nói
"Mẹ, mẹ, con cầu xin người, người kêu em gái buông tha con đi, con biết sai rồi."
"Mẹ, Con quỳ cho mẹ xem, mẹ cùng em gái nói chuyện cẩn thận, đừng bắt con vào ngục giam."
Tô Phong nói, giây tiếp theo liền quỳ gối trên mặt đất.
"Mẹ, con dập đầu lạy mẹ!!"
Nói xong liền dập đầu thật mạnh xuống đất.
Lần này, Mẹ Tô vừa rồi còn mới làm lơ, rốt cuộc nhịn không được nữa, vội vàng chạy lại nhìn trán con trai của mình.
Tô Phong khóc lóc, càng ngày càng thái quá
"Mẹ, nếu người để con đi ngồi tù, con thà chết còn hơn, mẹ, mẹ giết con đi, giết con đi!!"
Hắn kêu gào từng tiếng
Nói xong liền cầm dao gọt hoa quả trên mặt đất đưa cho Mẹ Tô.
Bộ dạng điên cuồng của hắn trực tiếp làm Mẹ Tô gấp tới mức phát khóc.
Mẹ Tô vứt dao gọt hoa quả ra xa, vòng tay ôm chặt lấy Tô Phong.
Mẹ Tô nhìn về phía Tô Yên
"Yên Yên!! Cô chẳng lẽ thật sự muốn bức tử hai mẹ con chúng tôi sao??!"
Tô Yên trầm mặc.
Hai cảnh sát cũng trầm mặc
Thanh quan khó đoạn việc nhà*.
*Chuyện gia đình vô cùng phức tạp, quan thanh liêm cũng khó lòng phân định.
Chuyện bất công như vậy, bọn họ cũng không biết đã gặp bao nhiêu lần rồi.
Quyền quyết định nằm trong tay vị Tô Yên tiểu thư này.
Nếu Tô Yên tiểu thư nói tất cả chỉ là hiểu lầm, chính là anh em đùa giỡn không cẩn thận ngộ thương.
Bọn họ căn bản một chút biện pháp giải quyết đều không có.
Ai bảo đây là quan hệ huyết thống đâu chứ.
Tô Yên ngẩng đầu.
Đây là lần đầu tiên cô thật sự nghiêm túc nhìn người mẹ cùng người anh trai này.
Bọn họ ngập tràn tình mẫu tử, hình ảnh hài hòa.
Tất cả mọi đau thương, thống khổ đều đổ hết lên người nguyên thân.
Cô nhìn một lúc thật lâu.
Ra tiếng
"Anh đâm tôi một dao, còn cầm tiền của tôi."
Mẹ Tô vừa nghe, liền biết thái độ của Tô Yên đã mềm đi.
"Yên Yên, con gái ngoan của mẹ, tiền hắn lấy một đồng một cắc đều không có dùng, mẹ đều đã cất rồi."
"Tổng cộng là bao nhiêu tiền?"
" Tiền của con tổng cộng là 5 vạn. Còn đồ trang sức và những món đồ khác cũng đều ở chỗ mẹ."
Tô Yên gật đầu
" Phí nằm viện và phí tổn thất tinh thần của tôi, tổng 30 vạn."
Mẹ Tô nghe xong, sửng sốt
"Yên Yên, con..."
Cô nghi hoặc
"30 vạn đổi lấy mười năm sống trong tù của con trai bà, không muốn sao?"
Tô Yên không hiểu người mẹ này do dự cái gì.
Vừa mới đây không phải còn cực kỳ không muốn để con trai ngồi tù sao?
Tô Phong duỗi tay, một phen giữ chặt lấy cánh tay Mẹ Tô
"Mẹ! Mẹ còn do dự cái gì?! Chẳng lẽ mẹ muốn cho con ngồi tù??"
Mẹ Tô lắc đầu
"Không phải, không phải, trong một chốc mẹ không có nhiều tiền như vậy."
-
(ಥ-ಥ)(ಥ-ಥ)