Nhưng nó có tác dụng phụ rất lớn. Sinh ra cảm xúc không tốt, một loạt phản ứng ảo giác. Bí dược này tổng cộng có hai bình, một trắng một đen. Màu trắng là thuốc thử mà nửa năm trước nghiên cứu chế tạo, lọ màu đen này là ba ngày trước vừa mới xuất hiện. Thuốc thử màu trắng nâng cao tinh thần lực, mà lọ mà ký chủ đang sở hữu là để giúp ổn định cảm xúc, tiêu trừ tác dụng phụ."
Tiếp đó Tiểu Hoa dừng một chút, lại nói
"Một ngày trước, người nghiên cứu nó là một nhà khoa học điên đã chết. Trên thế giới loại thuốc thử này chỉ còn lại một lọ trong tay chị."
Tô Yên nghe xong, nhìn nhìn đồng chí Tiểu Hồng trước mắt đang cầu khen ngợi.
Hai đứa này vừa đi ra ngoài, rốt cuộc là đã cứu người nào?
Tô Yên mở miệng
" Lọ thuốc màu đen này..."... Không thể bán.
Ba chữ cuối còn chưa nói ra. Tiểu Hồng liền cao hứng ném cái đuôi
"Yên Yên thích liền cho Yên Yên."
Dù sao thứ này đen thui à, nó một chút cũng không thích.
Lúc này, Tô Cổ mở miệng
"Nó khác với những loại thuốc khác đúng không?"
"Đúng vậy."
"Vậy chị giữ uống đi."
Đối với hắn và Tiểu Hồng mà nói, mấy cái này cũng chỉ như nước lọc thôi. Trừ bỏ giải khát, không có tác dụng gì khác.
Nhưng là đối với Tô Yên thì không giống. Cô là người.
Đạo lý của Tô Cổ cùng Tiểu Hồng rất đơn giản. Đồ vật của mình, sẽ không có chuyện tặng ra bên ngoài. Dù có là nước uống, đã tới tay của nó, không có khả năng đưa cho người khác uống.
Nhưng nếu là cho Yên Yên mà nói. Không sao cả. Hơn nữa còn cam tâm tình nguyện.
Tô Cổ là cổ Vương. Có lẽ bởi vì xuất thân của mình, cho nên hắn đã nhìn quen những chuyện ác độc ở nhân gian.
Bạn bè tương tàn, phu thê sát hại lẫn nhau, xưng anh gọi em lại hạ cổ, khi say rượu đảo mắt một cái liền mạng cũng không còn.
Nhân loại luôn cảm thấy mình đứng đầu ở chuỗi đồ ăn, đối đãi với các giống loài khác, đều là từ trên cao nhìn xuống, hoặc là bố thí đồng tình.
Bọn họ thích gọi đồng tình là tình yêu. Gọi đánh chửi là quản giáo.
Hắn không thế nào thích nhân loại.
Nhưng Tô Yên lại không giống thế. Cô bình đẳng đối với bọn họ. Không phải ai cao ai thấp.
Tính tình Tô Cổ trời sinh phản cốt. Càng đè nặng, càng muốn phản.
Nếu từ đầu khi bọn họ gặp nhau, Tô Yên lấy khẩu khí ra mệnh lệnh để nói chuyện cùng hắn. Hắn chẳng những sẽ ăn luôn người kia, mà đến cả Tô Yên hắn cũng sẽ ăn.
Không ai có thể ra lệnh cho hắn. Ai cũng không được.
Hiện giờ không biết đã qua mấy trăm năm. Tô Cổ cảm thấy cô thực tốt.
Dù cho sau này nhận cô làm chủ nhân, hắn cũng không thấy sỉ nhục hay phẫn nộ gì. Ngược lại còn sẽ để ý thái độ của cô. Như việc ăn thịt người vậy, hắn sớm đã quên nó có tư vị gì rồi.
Dưới bóng đêm, trong đầu Tô Cổ không ngừng hồi tưởng. Hắn cúi đầu, che khuất cảm xúc trong mắt.
Tô Yên uống bình tu bổ màu vàng nhạt. Thuận đường ném bình thuốc màu đen kia vào trong không gian của mình.
Sau đó ba người song song mà đi. Dưới bóng đêm, Tiểu Hồng mở miệng
"Yên Yên, em đói bụng, chúng ta đi ăn ngon có được không?"
"Muốn ăn cái gì?"
"Thịt"
"Còn gì nữa?"
"Rất nhiều thịt."
Tô Yên nhìn về phía Tô Cổ
" Còn em thì sao?"
"Gì cũng được."
Ba người đi đến khách sạn gần nhất. Chọn một phòng rồi gọi rất nhiều đồ ăn lên.
Dù sao đuôi rắn của Tiểu Hồng còn đó, vạn nhất nếu để người khác tưởng nó là quái vật, muốn bắt giữ để nghiên cứu thì không tốt.
Hai giờ sau, trong đầu Tiểu Hoa mở miệng
"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, chị đã hoàn toàn tiêu hoá bình dịch tu bổ thứ hai. Lực lượng hiện tại của chị bằng một người đàn ông cao lớn."