Đi đi, bước chân Hoắc Từ dừng lại.
Nhìn phía trước đen nhánh một mảnh.
Đằng sau, Triệu Tinh Thần vội vàng chạy tới
"Ai ai ai ai, cậu đi nhanh như vậy làm gì?"
Nói xong, nhìn về phía Hoắc Từ, thấy hắn vẫn không nhúc nhích, nghi hoặc
"Cậu làm sao vậy? Không quay về? Cậu không sợ tiểu mỹ nhân sốt ruột chờ sao?"
Hoắc Từ ném quần áo trong tay sang bên cạnh, sau đó cởi bỏ cúc áo đầu tiên.
Triệu Tinh Thần nhìn hắn động tác này, sửng sốt một chút.
Đang nghĩ ngợi, liền nghe được tiếng côn sắt cọ xát mặt đất.
Lộc cộc, còn có tiếng bước chân, nghe ra còn không chỉ có một người.
Triệu Tinh Thần chậc chậc hai tiếng, lui sau hai bước, vừa quay đầu liền phát hiện đằng sau cũng không còn đường lui.
Sau đó dừng bước chân lại.
Vừa cởi áo ngoài, vừa bên hỏi
"Cậu chọc đến?"
Hoắc Từ buông hạ mí mắt, lười nhác đáp lại một câu
"Chắc vậy."
"Cái gì mà chắc vậy? Người cậu trêu chọc có phải quá nhiều rồi hay không??"
Triệu Tinh Thần nói xong, đã sóng vai đứng cùng Hoắc Từ.
Sau đó lại vội vàng nói
"Chờ xong chuyện này, tôi giúp cậu tra xét cẩn thận, nhất định phải lôi kẻ đứng sau ra."
Hoắc Từ đi đến chỗ đám người kia
"Đó là chuyện sau khi ra ngoài đã."
Nói xong, liền lao về phía trước.
Đương nhiên, những việc này người ở trong hội đường tự nhiên là không biết.
Tô Yên ngồi ở một góc, chờ Hoắc Từ trở về.
Mà ở ngay lúc này, có hai người đi tới.
Một người trong đó còn bưng một cái hộp đi đến, bên trên còn viết một chữ 'thưởng' to đùng dát vàng.
Hắn ngồi xuống trước mặt Tô Yên, cười nói
"Xin chào."
Tô Yên nhìn người tới
"Xin chào."
Sau đó một người đẩy cái hộp đến trước mặt cô
"Cậu bốc thăm thử đi, xem vận khí đêm nay của cậu như thế nào."
Tô Yên không có lập tức bốc, mà là nhìn cái hộp.
Lúc này, người bên cạnh bắt đầu giải thích
"Trong này có không ít giải thưởng lớn đâu nha, chỉ cần cậu vận khí tốt, trừu được lập tức tặng cậu!"
Tô Yên chỉ vào mục giải đặc biệt
"Porsche 911*?"
*Giá tầm 7 tỷ vnđ
"Ân, mỗi một năm vũ hội chúng ta đều sẽ có giải đặc biệt. Nhưng mà trong này có hơn 5000 phiếu, trong hội trường cùng lắm cũng chỉ có 500 người. Tính đến bây giờ ······ đại khái 6 năm cũng không có người bốc trúng giải thưởng này."
Tô Yên nghe xong, nghi hoặc
"Thật sự sẽ cho?"
"Đương nhiên!"
"Đây chính là hoạt động được chính phủ công nhận nha, làm gì có chuyện lừa gạt?"
Một học sinh khác phụ họa
"Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi sẽ không treo đầu dê bán thịt chó đâu."
Tô Yên nghe, duỗi tay cầm một tờ phiếu.
Mở ra, nhìn trong chốc lát.
Một người dò hỏi
"A, trúng thưởng sao? Giải thứ mấy?"
Tô Yên ngẩng đầu,
"Bên trên không viết giải thứ mấy."
Người nọ nghe vậy, mở miệng
"Vậy cảm ơn tiểu mỹ nữ đã tham gia, giải trí là chính, không sao cả."
Đang nói, Tô Yên nâng tay lên
"Nhưng mặt trên có vẽ một cái ô tô nhỏ."
Dưới ánh đèn, hình ảnh một chiếc xe thể thao màu đỏ nằm chình ình giữa tờ phiếu.
Nháy mắt, hai người đều an tĩnh.
Tô Yên thấy bọn họ đều không nói lời nào, dò hỏi
"Đây là trúng xe sao?"
Một người trừng to mắt, duỗi tay lấy lại tờ phiếu kia.
Cầm ở trong tay cẩn thận xem.
"Này, này ······."
Sau đó, hai người đồng thời đứng dậy
"Tiểu mỹ nữ, cậu chờ a, chúng tôi rời đi trước một chuyến."
Nói đoạn hai người phần phật chạy tới cửa, cũng không biết đi làm cái gì.