Vốn dĩ, Tô Yên muốn lại đưa hắn một viên kẹo đường.
Kết quả vừa nghe đến thanh âm Tiểu Hoa cấp bách.
Cô giơ tay, để kẹo đường ở bên đầu gối.
Vội vàng một câu
"Em đi trước."
Nói xong cô liền đi ra ngoài.
Vừa đi, vừa nói với Tiểu Hoa
"Còn chưa tới mười phút."
Tiểu Hoa ra tiếng
"Ký chủ, vừa mới nãy nam chủ tim đập vượt qua số giá trị trung bình, thậm chí cao nhất đạt tới 185, người theo dõi hiện tại đã vội vàng gọi điện thoại kêu bác sĩ vào đây."
Cơ hồ là khi Tô Yên vừa mới ngồi trở lại vị trí, cổng lớn đã truyền đến tiếng chìa khóa lạch cạch.
Sau đó, hai vị bác sĩ dẫn đầu chạy tới bên trong.
Vệ sĩ mang theo tất cả dụng cụ cấp cứu đều đẩy vào.
Thiết bị theo dõi ngay khi Tô Yên ngồi trở lại, đã khôi phục bình thường.
Lúc này, bởi vì tiếng vang, Kỷ Tinh Vũ hôn mê cũng tỉnh lại.
Kỷ Tinh Vũ nhìn người đột nhiên ùa vào, nghi hoặc ra tiếng
"Xảy ra chuyện gì?"
Tô Yên không nói chuyện.
Kỷ Tinh Vũ quay đầu tới, nhìn Tô Yên, nửa ngày
"Tôi sao lại ngủ rồi?"
Tô Yên chớp chớp mắt, tầm mắt chuyển dời đến bài thi trước mặt hắn
"Tỉnh ngủ liền làm xong bài thi đi."
Cô nói sang chuyện khác, không có trả lời vấn đề của hắn.
Nhưng lúc này, Kỷ Tinh Vũ làm sao còn có tâm trạng làm bài thi?
Mười lăm phút sau, hai vị bác sĩ đi ra.
Nhìn lẫn nhau, tất cả đều là nghi hoặc.
Kỳ quái, sao nhịp tim lại tăng lên rồi??
Tô Yên móc ra kẹo viên, cúi đầu lột ra tự ăn.
Mà bác sĩ tâm lý kia ánh mắt trong lúc vô tình đảo qua kẹo trong tay Tô Yên.
Hắn đi đến bên người cô, đứng yên trong chốc lát.
Một cỗ hương vị kẹo sữa truyền đến.
Vừa mới... trong phòng, chính là hương vị này.
Kỷ Diễn trong miệng còn ăn, trong tay còn gắt gao nắm chặt một viên, hỏi đều không nói.
Bác sĩ tâm lý ánh mắt dao động trên người Tô Yên.
Nhưng đến cuối cùng, vẫn không nói gì, đi ra ngoài.
Kỷ Tinh Vũ thu hồi tầm mắt.
Nhìn đến hai vị bác sĩ từ bên trong đi ra, đã nói lên việc anh trai hắn không có việc gì.
Tô Yên nhìn kẹo nửa ngày, ra tiếng
"Hắn tên là Kỷ Diễn?"
Thanh âm chậm rì rì, vang lên trong phòng khách yên tĩnh.
Kỷ Tinh Vũ tay cầm bút dừng một chút.
Sau đó gật đầu
"Ừ"
"Anh trai cậu?"
"Đúng"
"Hắn so với cậu lớn hơn mấy tuổi?"
"Ba tuổi."
Tô Yên dừng một chút, trong lòng chậm rãi tính, cũng chính là... 21 tuổi?
"Hắn như thế này đã bao lâu?"
"Mười năm."
Nói xong, Kỷ Tinh Vũ ngẩng đầu lên.
"Cô giáo, đây việc nhà tôi."
Tô Yên cũng đồng dạng nhìn về phía hắn, con ngươi chớp chớp, thanh âm thong thả
" Người đại diện của cậu đi rồi, nhưng mà, tôi còn ở chỗ này."
Người đại diện tin cậy của Kỷ Tinh Vũ đều rời đi, lại đem gia sư Tô Yên vừa nhậm chức mới nửa tháng lưu tại nơi này, dạy hắn học tập.
Học tập lúc nào cũng có thể làm.
Anh trai Kỷ Tinh Vũ vừa mới tự sát chưa thành, sao có thể còn tâm trạng học tập?
Chỉ có thể là, Kỷ Tinh Vũ cố ý cho cô ở lại.
Tuy rằng, không biết là vì cái gì.
Kỷ Tinh Vũ nhìn Tô Yên, đại khái là kinh ngạc với việc Tô Yên hiểu rõ được ý hắn.
Nửa ngày sau, Kỷ Tinh Vũ buông bút trong tay xuống, hắn ra tiếng
"Tôi có một việc rất không hiểu."
"Cái gì?"
"Cô tại sao cho anh trai tôi ăn kẹo?"
"Muốn cho hắn ăn, thì cho thôi."
Tô Yên lúc ấy còn không biết tình huống ra làm sao, chỉ là nhìn bộ dáng hắn rất thống khổ, liền đưa cho hắn ăn.
Kỷ Tinh Vũ nghe thấy câu trả lời xong, liền không có nói nữa.