Cũng không biết vì sao, thấy hai người này rõ ràng đều rất đói bụng, nhưng mỗi một miếng đều sẽ nghiêm túc nhai 30 lần rồi mới nuốt.
Giống như là đang hoàn thành một việc trọng đại gì đó, làm người nhịn không được muốn cười.
Ngẫu nhiên, nàng sẽ gắp chút đồ ăn cho hai người.
Ăn ăn, Tô Yên như là nhớ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cổ
"Tiểu Hồng đâu? Gần đây ta không nhìn thấy nó."
Tô Cổ nghe Tô Yên nói, kéo vạt áo trước ngực mình ra.
Nơi đó lộ ra cái đuôi của một con rắn.
Nàng sửng sốt một chút
"Ân? Nó làm sao vậy?"
Tô Cổ lắc đầu
"Không biết, bắt đầu từ hôm qua vẫn luôn là bộ dạng này."
Nhất định phải ở trong lòng hắn.
Muốn lôi nó ra nó còn không vui, còn la lối khóc lóc.
Tô Cổ trước nay chưa thấy qua con rắn nào không biết xấu hổ như vậy.
Mà làm Tô Cổ sở dĩ chấp nhận thế này, là bởi vì hắn phát hiện Tiểu Hồng giống như héo héo, như là bị thứ gì đó dọa tới vậy.
Nghĩ nghĩ, thứ này không có đầu óc gì.
Vừa có khác thường tất có chuyện phát sinh.
Lúc này mới không có túm nó ném ra.
Tô Yên hỏi
"Tiểu Hồng?"
Chỉ thấy cái đuôi kia quơ quơ.
Tỏ vẻ nó nghe được.
"Xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Hồng không nói lời nào.
Tô Yên gắp cho Hoa Vô Khuynh một khối thịt bò.
Nói
"Nếu em không nói, ta cũng đoán không được."
Dứt lời, Tiểu Hồng giật giật thân mình.
Một lát sau.
Tiểu Hồng dao động một vòng, cái đuôi thu trở về, đầu lộ ra.
Bởi vì Tiểu Hồng thu nhỏ.
Rất nhỏ.
Thế cho nên trên cái đầu bẹp bẹp hình tam giác lộ rõ đôi mắt to tròn.
Chợt vừa thấy, còn tưởng rằng đây là hai cái bánh bao nhỏ đấy.
Tiểu Hồng phun ra lưỡi rắn
"Tê tê tê tê tê"
Em sợ hãi.
Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Yên nhìn thấy Tiểu Hồng héo như thế.
Nói xong, Tiểu Hồng lại rụt rụt vào quần áo Tô Cổ.
"Sợ hãi cái gì?"
Tô Cổ cúi đầu nghi hoặc hỏi ra tiếng.
Tiểu Hồng phun lưỡi rắn
"Tê tê tê tê tê,"
Có con rắn xấu muốn khi dễ ta.
Tiểu Hồng nói, vừa tức vừa bực, lại sợ hãi.
Cái đuôi trong lòng ngực Tô Cổ qua lại vung lung tung.
Tô Cổ duỗi tay, ấn Tiểu Hồng đang kích động xuống.
Tô Yên nghi hoặc
"Nói rõ ràng chút."
Tiểu Hồng
"Tê tê tê tê tê"
Em cảm nhận được hơi thở của bọn họ, bọn họ chính là tới bắt em trở về, em không muốn trở về!!
"Ai bắt em trở về?"
"Cổ Hi."
"Cổ Hi là ai?"
"Một con rắn rất lợi hại."
Tô Cổ cúi đầu nhìn Tiểu Hồng
"Có bao nhiêu lợi hại?"
"Nó sinh sau ta 5 năm, nhưng, nhưng nó từ rất sớm đã hóa hình."
Tô Cổ nghe, trầm mặc.
Giây tiếp theo.
Hắn lôi Tiểu Hồng từ trong lòng ngực ra.
Nhéo đầu rắn nó, nói
"Ngươi là nói, tộc nhân các ngươi đều có thể hóa hình?"
Tiểu Hồng gật gật đầu
"Ân"
Tô Cổ lắc lư nó hai lần
" Tộc nhân của ngươi còn có ai ngốc nghếch hơn ngươi nữa không?!!"
Nó đã sống mấy ngàn năm thời gian, thiên phú gia tộc dù có ít đến đâu thì cũng phải ngấm vào máu rồi chứ. Hơn nữa còn có "tinh mãng quyết" nâng đỡ, thế nhưng đều không thể làm con rắn ngu xuẩn này hóa hình.
Tiểu Hồng
"Tê tê tê tê tê!"
Ngươi! Người xấu!!
Nói xong, nó ở trong tay Tô Cổ giãy giụa, muốn tránh thoát ra.
Tô Cổ tức đến nỗi chỉ muốn cắt Tiểu Hồng thành phiến mỏng.
Huyết mạch tốt như vậy, cho con rắn không đầu óc này, quả thực chính là lãng phí.
Phải biết rằng tên tộc nhân Cổ Hi mà Tiểu Hồng vừa nói kia, tuy chưa xuyên qua các vị diện nhưng đã có thể hóa hình.
Tương đương là Cổ Hi dùng thời gian ngắn ngủn vài thập niên đã luyện ra được hình người.
Mà đồng chí Tiểu Hồng của chúng ta, dùng đến số ngàn năm thời gian cũng không có hóa hình nổi.
Đây là lười biếng đến mức nào mới có được "thành tích" như vậy??