Lại nói đến Tô Yên đang ở bên kia.
Hôm nay, sau khi cô ăn cơm trưa xong, mẹ Tô tới.
Khuôn mặt ngập tràn nước mắt, gọi
"Yên Yên"
Nói xong liền muốn ôm Tô Yên.
Tô Yên duỗi tay ngăn lại
"Mẹ, người mang tiền đến sao?"
Mẹ Tô lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra, đưa cho Tô Yên
"Trong thẻ có 30 vạn, mật khẩu là sinh nhật của con."
Tô Yên gật đầu, nắm chặt chiếc thẻ kia ở trong tay, trả lời
"Vâng."
Mẹ Tô chặn lại nói
"Vậy con nhanh thả anh của con ra."
Tô Yên nhìn mẹ Tô, trầm mặc trong chốc lát
"Đây chỉ là một phần bồi thường tổn thất tinh thần, vết thương trên cổ tôi còn chưa tính."
Cô vừa nói xong, mẹ Tô trố mắt, nháy mắt cảm giác giống như mình bị lừa gạt
"Tô Yên! Cô đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước!"
Mẹ Tô ở đằng kia tức đến run rẩy, gằn từng câu từng chữ
"Cô, cô chẳng lẽ thật sự muốn ép chết một bà già như tôi thì mới vừa lòng sao?!"
Tô Yên khó hiểu
"Đây là việc của tôi và Tô Phong, sao lại thành muốn ép mẹ chết rồi?"
Dù có là muốn ép chết, cũng là nên ép Tô Phong chết chứ?
Cô mờ mịt chớp mắt.
Mẹ Tô giơ đầu ngón tay chỉ vào Tô Yên
"Cô, cô..."
Nói xong, mẹ Tô lại bị chọc tức đỏ mắt một lần nữa
"Tôi sao lại sinh một đứa con gái như cô cơ chứ?!"
Tô Yên nhìn mẹ Tô, nghiêm túc nói
"Nếu mẹ cảm thấy không thỏa đáng, có thể lấy 30 vạn này về."
Cô từ đầu đến cuối đều không ép bọn họ.
Rõ ràng là bọn họ tự nguyện dùng phương thức giải hòa như vậy.
Huống hồ, lúc ấy cô nói 30 vạn là tiền tổn thất tinh thần cùng tiền viện phí.
Còn một vết dao đâm kia, cô còn chưa nhắc tới nha.
Đại khái là mẹ Tô quá tức giận, thế cho nên liền nâng lên tay lên muốn đánh Tô Yên.
Tô Yên tránh sang bên cạnh.
Mẹ Tô đánh vào không khí liền mất thăng bằng ngã lên trên giường.
Bà ta tức đến phát khóc.
Vừa khóc vừa cầu xin
"Cho dù nói như thế nào, hắn là anh của cô, cô sao lại nhẫn tâm như vậy? Cô sao lại có thể nhẫn tâm như thế a!!"
Tô Yên chớp mắt, nhìn bộ dáng của mẹ Tô.
Một lúc lâu sau.
Cô duỗi tay, cầm lấy tấm thẻ ngân hàng ở trên bàn
"Được, tôi thả hắn, chờ sau khi hắn ra tù thì phải đến xin lỗi tôi."
Mắt mẹ Tô sáng ngời, liên tục gật đầu
"Được được, Yên Yên, mẹ nhất định sẽ mang nó tới xin lỗi con. Nhất định."
Mẹ Tô nghe thấy Tô Yên đồng ý thả người, rất vui vẻ đi ra ngoài.
Trong nháy mắt, phòng bệnh chỉ còn lại Tô Yên.
Cô ngồi ở mép giường, mở điện thoại ra, nhìn từng cái ghi nhớ.
Tất cả các ghi nhớ cô đã xem qua một lần.
Là một ít lời tâm sự nguyên thân viết.
" Tô Yên, mày không thể tức giận với anh, mày phải chịu đựng, anh là tất cả của mẹ, nếu anh xảy ra chuyện, mẹ sẽ chết mất."
" Tô Yên, cố lên! Tô Phong là cái động không đáy, mày phải cách xa hắn, không được tức giận, không phải mày vẫn luôn biết hắn là dạng người gì sao?"
" Tô Yên, coi như xem mặt mũi của mẹ, lại tha thứ cho hắn một lần, xem như đây là lần cuối cùng đi."
Xem thời gian của câu nói cuối cùng này, là viết trước khi nguyên thân bị đâm.
Xem lại phần lịch sử cuộc gọi lúc trước, Tô Phong vẫn luôn gọi điện cho cô ấy.
Đại khái là đến đòi tiền.
Dựa theo tính cách của nguyên thân, dù cho lần này cô ấy gọi cảnh sát, chỉ sợ cuối cùng cũng sẽ giải hòa, thả anh của mình ra.
Tô Yên trầm mặc nhìn những lời này thật lâu.
Nếu cô trọng sinh vào trên người của nguyên chủ.
Vậy dựa theo ý của nguyên chủ, cuối cùng lại tha thứ cho hắn một lần vậy.
Mí mắt Tô Yên hạ thấp.
Nếu Tô Phong không quý trọng cơ hội này, vậy cô sẽ giải quyết theo cách khác.