Tiểu Hoa nghe xong, nghi hoặc
"Hắn ta vì sao lại muốn tìm paparazzi?"
"Muốn chứng thực chuyện đính hôn."
Tô Yên nghiêm túc nói
"Ta đã tìm hiểu qua, cùng một phòng khách sạn, buổi tối, một nam một nữ, ở lại thời gian dài, ... Đó là những từ ngữ mấu chốt mà mấy tờ báo lá cải thường dùng để đưa chuyện quan hệ tình yêu hay bạn tình của minh tinh ra ánh sáng."
"Sau đó thì sao?"
"Nếu ta và Hoa Duyên một trước một sau cùng vào một phòng, lại vào lúc 9h tối, ở trong phòng thời gian lâu một chút, bị paparazzi chụp được. Cho dù chuyện ta với hắn yêu đương là giả thì cũng không thể phủi sạch được quan hệ. Sau đó, khẳng định sẽ phải diễn một vở kịch đính hôn ngọt ngào cùng hắn ta."
"Vậy sao ký chủ phải đáp ứng đến đây??"
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát
"Hắn ta cùng Hoa Châu mới là bạn tình."
"Đúng vậy"
"Hắn rất muốn nổi tiếng."
"Đúng đúng"
"Mọi người lại muốn biết chân tướng sự việc."
"Ách, ký chủ, chị muốn đưa mối quan hệ của bọn họ ra ánh sáng sao?"
"Dám làm thì phải dám chịu."
Tô Yên nghiêm túc nói.
Nghe nó lại hợp lý quá đấy chứ.
Nếu quan hệ của hai người thật sự bị phát hiện, sợ là tiền đồ của cả hai sẽ bị phá huỷ triệt để.
Hừ, ai bảo bọn chúng tính kế ký chủ!
Quả báo!!
Vừa nói, Tô Yên vừa đi xuống dưới lầu.
Gọi một ly nước trái cây, ngồi im ở trên ghế ngoan ngoãn uống từng ngụm, từng ngụm.
Tiểu Hoa nhìn ký chủ nhà mình.
Lúc ký chủ an tĩnh như thế, nhìn thật sự rất giống bé ngoan a. Vô cùng dịu dàng, dễ gần... trông cũng rất dễ bị bắt nạt.
Nhưng càng về sau, dung lượng não của ký chủ ngày càng tăng, Tiểu Hoa thật sự không thể đoán được suy nghĩ của ký chủ nữa.
Tiểu Hoa nhịn không được, lại hỏi
"Ký chủ, vừa nãy chị cố ý gọi điện cho hắn ta sao?"
"Đúng."
"Vì sao chị biết chắc chắn Hoa Châu sẽ là người nghe điện thoại?"
"50% xác suất."
Đã qua 8 rưỡi, hẳn là hắn đã trở về nhà. Hơn nữa, nếu mọi chuyện diễn ra theo ý của hắn, Hoa Châu khẳng định sẽ giận dỗi, vậy trước tiên hắn sẽ phải tới để dỗ dành, an ủi cô ta.
Lúc này hai người họ hẳn là sẽ ở bên nhau, dù Hoa Châu không nhận điện thoại thì Hoa Duyên cũng sẽ nhận, vậy Hoa Châu khẳng định sẽ nhận thấy điều bất thường.
Hoa Châu có dục vọng độc chiếm rất lớn với Hoa Duyên, lại không có cảm giác an toàn, tất nhiên sẽ không để cô và Hoa Duyên đơn độc ở chung một chỗ, khẳng định sẽ đến phá đám.
Cách nói chuyện, làm việc hay chỉ đơn giản là nụ cười của Hoa Duyên cũng mang theo cảm giác cưỡng chế, ra mệnh lệnh, đó là tính cách điển hình của người làm lãnh đạo. 90% hắn sẽ không nói với Hoa Châu.
Cô suy luận như vậy lại vô cùng logic, cũng dựa trên cơ sở phát triển của sự việc.
Tô Yên giải thích đại khái một chút cho Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa nghe xong, vô cùng sửng sốt.
Ha! Trách không được lại muốn hạn chế dung lượng não của ký chủ, mới có hơn nửa dung lượng não đã suy nghĩ được như vậy, nếu đầy thì không biết sẽ ra sao?
"Ký chủ, làm sao chị lại nghĩ được sâu xa như vậy??? Chị thật lợi hại!!!"
Tô Yên lắc đầu
"Không khó."
Không khác biệt lắm với việc làm đề toán học. Liệt kê những điều đã biết, theo logic và tính cách nhân vật, tìm ra những nhân tố không xác định, dựa vào các cơ sở khách quan suy luận những điều sẽ diễn ra trước đó hoặc sẽ xảy ra sau này.
Lại phân tích xác suất lớn nhỏ một chút, trên cơ bản sẽ hiểu người có tính cách như vậy đối với sự việc phát sinh sẽ làm chuyện gì.
Chỉ cần cô muốn, còn có thể suy luận ra rất nhiều điều khác. Đây là dựa trên phán đoán của cá nhân, không xen lẫn chút tình cảm riêng tư nào.
Trước kia khi cô còn chưa bị hạn chế dung lượng não, rất nhiều điều người khác muốn nói, cô đều có thể đoán trước.
Từ lúc cô bắt đầu dùng loại phương pháp suy luận này, bất kỳ điều gì cũng không thể chạy thoát. Có chút nhàm chán, cái gì cũng có thể suy luận ra được, liền cảm thấy không còn vui vẻ nữa.