Sau đó đưa bốn tấm cho ông chủ.
"Ba tấm này trúng thưởng nhỏ, ông có thể đổi ngay bây giờ không?"
Ông chủ kia sửng sốt, duỗi tay nhận lấy, nhìn phía trên ghi 300 tệ.
Tán thưởng nói
"Cô gái nhỏ hôm nay vận khí không tồi a, tiêu một trăm tệ trúng 300 tệ, kiếm lời a."
Vừa dứt lời, Tô Yên chỉ giữ lại một tấm, còn lại đều ném vào thùng rác.
Sau đó lại đưa qua, nói
"Cái này hình như là mười vạn tệ."(1 triệu tệ)
Tô Yên nói một cách nhẹ nhàng, ông chủ trừng lớn hai mắt, mau chóng nhận lấy vé thưởng nhìn xem.
1O vạn tệ?!
Thực sự có người trúng được 10 vạn tệ??
Ông chủ gắt gao nắm chặt tấm vé số kia thẩm tra đối chiếu một lần lại một lần, xác thật là mười vạn.
Vé số 20 tệ trúng thưởng 10 vạn tệ.
Đây là cái dạng vận khí gì??
Cẩm lý bám vào người???
Ông chủ kich động đến nỗi hôn cái vé số kia một cái.
"Thưởng lớn như vậy, tôi còn lần đầu nhìn thấy đấy!"
Đang nói, bỗng nhiên một bàn tay trắng nõn vươn đến, nắm một góc phiếu thưởng
"Có thể nói cho tôi biết chỗ lãnh thưởng không? Còn có, 300 tệ kia, ông có thể đưa cho tôi không."
Ông chủ hai mắt tỏa nhìn Tô Yên.
Tô Yên ở trong siêu thị gần một giờ.
Chờ đến khi đi ra, biểu tình không tính là cao hứng.
Sờ sờ túi, bộ dáng còn có chút hối hận.
Tiểu Hoa hỏi
"Ký chủ, chị không vui?? Mười vạn nha, chị có tiền rồi á!!"
Tô Yên móc ra hai mươi tệ, nói
"Tới thứ hai tuần sau mới có thể đi lãnh thưởng, còn phải mang theo chứng minh thư. 300 tệ kia cũng phải đến lúc đó mới cho."
Tô Yên càng nói, càng cảm thấy vé số trong tay mình thực vô dụng.
Cô không có chứng minh thư.
300 tệ cũng phải chờ tới lúc ấy mới đưa.
Nói cách khác, trước khi đến thứ hai tuần sau, cô cũng chỉ có 20 tệ.
Cô không phải cẩm lý sao?
Sao cô không cảm thấy may mắn chút nào?
Tô Yên đứng ở cửa siêu thị cũng không biết suy nghĩ bao lâu.
Sau đó nghe được trường học bên cạnh truyền đến tiếng chuông, có vẻ là tan học giữa trưa.
Vài phút sau, lục tục có học sinh từ trong trường đi ra.
Cho đến khi có người ra tiếng
"Ai, cậu xem chỗ nữ sinh đứng chỗ kia kìa, trời ạ, sao lại có người đẹp được như vậy?"
"Cô ấy là học sinh trường mình sao? Chắc là không phải đâu?"
"Khẳng định không phải, cậu không thấy cô ấy không có mặc đồng phục trường mình sao?"
"Cậu nói, nếu cô ấy tới, vị trí hoa khôi có phải muốn đổi người hay không?"
"Đây là người thật sao? Có thể là tượng điêu khắc được người ta bày ra không?"
Lúc này liền có một ít nam sinh tụ tập đi qua phía Tô Yên.
Tô Yên cảm giác được có người đi tới, ngẩng đầu.
Trong mắt nam sinh đồng loạt hiện lên kinh diễm.
Đừng nói là nam sinh, dù có là nữ sinh đi ngang qua cũng phải dừng lại nhìn Tô Yên, chậm chạp không chịu dời đi.
Tô Yên nhìn những người này không hiểu sao lại vây quanh lại đây, hơn nữa cũng không có địch ý.
Cô nghi hoặc
"Có việc sao?"
Mấy nam sinh đẩy đẩy ồn ào.
Rốt cuộc đẩy một nam sinh ra ngoài, nam sinh kia rối rắm một hồi lâu, rốt cuộc đánh bạo mở miệng
"Bạn học, đã tới buổi trưa, bạn ăn cơm sao? Nếu không mình mời bạn ăn cơm?"
Tô Yên sửng sốt một chút, nhìn mấy người này.
"Vì sao mời tôi ăn cơm?"
Cũng không quen biết, gặp mặt một lần, không có ác ý, mời cô ăn cơm.
Lại còn là nhiều người cùng đi ăn.