Hiên Viên Quân Ngọc vừa nghe thấy Tô Yên nói xong, mặt đen xì.
Hắn đương nhiên không phải đoạn tụ, đương nhiên chưa từng thích nam nhân.
Nhưng lời này của Tô Yên là có ý gì?
Ghét bỏ hắn sao?
Nếu không phải ngày nào Tô Yên cũng thể hiện bộ dáng vô cùng thích hắn trước mặt hắn, dù mất mạng cũng nguyện ý bảo vệ hắn, hắn sẽ biến thành đoạn tụ sao??
Nghĩ tới đây, sắc mặt Hiên Viên Quân Ngọc càng thêm đen.
Không khỏi nghĩ đến cảnh tượng mấy ngày trước hắn ngồi xem Nam - Nam xuân cung đồ.
Khi hắn còn nhỏ, lớn lên môi hồng răng trắng, bị một sứ thần sờ soạng trên dưới.
Tuy rằng không xảy ra chuyện gì nhưng lại làm hắn ghê tởm đến bây giờ.
Những cảm xúc tiêu cực như vậy dần dần ảnh hưởng tới hắn.
Đặc biệt là Thịnh Nguyên quốc còn có rất nhiều người có đam mê đoạn tụ luyến ái như vậy.
Toàn bộ người của Thịnh Nguyên quốc đều đáng chết.
Ai mà ngờ tới, có một ngày, hắn lại ngồi xem nam - nam Xuân cung đồ???
Lúc hắn bắt đầu xem, vẫn cảm thấy vô cùng chán ghét.
Nhưng từ lúc hắn tưởng tượng khuôn mặt của hai nam nhân trong Xuân cùng đồ thành mặt của hắn và Tô Yên, liền cảm thấy thuận mắt không ít.
Giờ Tô Yên nói thế này.
Không cho hắn đoạn tụ, lại còn không cho hắn thích nam nhân?
Rõ ràng tên nhóc này có tâm tư khác.
Còn muốn vừa thích hắn, vừa muốn cấu kết với nữ nhân khác làm bậy sao?
Hiên Viên Quân Ngọc giữ chặt cánh tay Tô Yên, cúi đầu thì thầm bên tai nàng
"Nói cho ngươi biết, thừa dịp bổn vương vẫn còn có chút hứng thú đối với ngươi, ngoan một chút. Đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của bổn vương."
Hắn càng nói, Tô Yên càng nhăn mày.
Thật... Thật sự cong luôn rồi???
Tiểu Hoa nhỏ giọng lên tiếng
"Ký chủ, có cần Tiểu Hoa download một chút tư liệu để bẻ cong thành thẳng không?". Truyện Hệ Thống
Tô Yên rối rắm thật lâu, cuối cùng vẫn ôm chặt lấy Hiên Viên Quân Ngọc.
Nàng nhắm mắt lại
"Được rồi, ta chấp nhận."
Cong thì cong.
Dù có cong, cũng vẫn là thích nàng ở dạng nam trang.
Dù sao hai ngôi sao đã sáng, giờ có muốn khiến hắn hết thích nàng cũng không được.
Tiểu Hoa lại nói
"Ký chủ, chị giả trang nam nhi mà còn bẻ cong cả người ta, chị phải phụ trách đó."
Tô Yên rầu rĩ lên tiếng
"Ừm."
Trong đầu Hiên Viên Quân Ngọc vốn dĩ đang load một đống thủ đoạn mạnh tay để dùng với Tô Yên.
Kết quả Tô Yên ôm hắn rồi, còn nói tiếp nhận hắn rồi.
Hơ hơ... thế là làm sao???
Giống như bị hắn áp bức vậy???
Rõ ràng còn liều mạng bảo vệ hắn, đã thích hắn như vậy rồi, còn giả vờ giả vịt cái gì nữa chứ?
Hiên Viên Quân Ngọc muốn đẩy tay Tô Yên ra, đổi thành mình ôm nàng, chiếm chút thế thượng phong.
Kết quả, hắn dùng sức đến đỏ cả mặt, cánh tay Tô Yên cũng không xe dịch một chút nào.
Hiên Viên Quân Ngọc bỗng nhớ tới lần đầu tiên gặp Tô Yên.
Nàng cầm dao găm, vén rèm lên, trực tiếp xông tới.
Hiện giờ, hắn vẫn luôn có thể dễ dàng nhớ tới thần sắc của nàng khi đó.
Quả thật là vô cùng kinh diễm.
Thế mới khiến cho hắn nảy ra ý định đi theo nàng.
Một cơn gió lạnh ào ào thổi tới làm tán lá cây hoè xào xạc.
Mùi hương hoa thơm mát.
Dưới tán cây, hai nam tử đang ôm nhau.
Lý Đại Bạch đưa Lục Vân đi nghe kể chuyện về, vui vẻ ôm chén rượu cười hô hô bước vào.
Đập vào mắt là cảnh tượng của hai người kia.
Lý Đại Bạch sợ tới mức ngây người.
Vốn dĩ đã mệt, hai tay run run.
'Cạch' một tiếng, chén rượu rơi xuống đất vỡ tan tành.
Chén rượu ngọc lưu ly ánh trăng, trị giá một trăm lượng hoàng kim.
Nói vỡ là vỡ.
Tô Yên nghe thấy âm thanh, quay đầu lại nhìn.
Thấy vẻ mặt vô cùng khiếp sợ của Lý Đại Bạch, nàng hơi há mồm, muốn giải thích hai câu nhưng lại phát hiện không biết phải giải thích như thế nào.
Đành tiếp tục im lặng nhìn hắn.
Hiên Viên Quân Ngọc giật giật ống tay áo Tô Yên
"Nhìn hắn ta làm gì?"
Nói xong liền quay đầu Tô Yên lại, kéo tay nàng ôm lấy eo mình.
Xong xuôi, hắn cúi đầu, nhăn mày
"Đệ có hứng thú với mấy kẻ lỗ mãng sao?"
Tô Yên
"······"
Lý Đại Bạch
"······"