Nói một câu ở bên tai Tô Yên
"Chỉ cần nàng nói sẽ không rời đi, ta sẽ không chán ghét nàng."
Nói xong câu đó, Lục buông lỏng hai đầu lông mày.
Tựa như bực bội mấy ngày nay đều đã được giải quyết.
Điều hắn muốn, chỉ như vậy mà thôi.
Tô Yên nghiêng đầu nhìn hắn
"Vậy chàng sẽ thích ta sao?"
Lục cong cong môi,
"Nàng đối xử với bổn vương thật tốt, có lẽ bổn vương sẽ thích nàng."
Tô Yên nghe xong, lại nói tiếp
"Vì sao lại cho ta Cửu Long lưu ly Châu?"
Lục không nói gì.
Vì sao lại cho cô ư?
Còn không phải là do cô tức giận, hắn mới tính toán lấy nó dỗ dành cô sao?
Đương nhiên, hắn sẽ không nói ra.
Nửa ngày sau, thấy Tô Yên vẫn im lặng chờ đáp án.
Hắn lên tiếng
"Muốn tặng cho nàng."
"Đó không phải là bảo vật của Yêu Tộc sao?"
Hắn hạ mí mắt, lười nhác lên tiếng
"Ừm."
Tô Yên
"Đồ chàng cho ta, ta sẽ không trả lại."
Hai mắt nhìn chằm chằm môi Tô Yên.
Lục nhớ tới sự việc chiều hôm đó.
Đôi mắt tối sầm, cúi đầu hôn lên môi cô.
Trước giờ hắn không hề có hứng thú gì đối với việc nam nữ.
Đại khái nguyên thân của hắn là một bộ xương khô nên cũng không giống như những Yêu Tộc khác, coi trọng thất tình lục dục.
Nhưng từ sau khi cô trở về, lại lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, lôi kéo ống tay áo, đi theo phía sau lưng hắn, hắn liền xuất hiện ý muốn hôn cô.
Muốn ôm cô một cái, muốn giữ cô trong tầm mắt mình, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm tới.
Mà ý niệm này của hắn càng ngày càng tăng cao, giằng co với ý muốn trừng phạt cô trong lòng hắn.
Nhưng những lời nói ngày hôm đó bị cô nghe thấy.
Mà cán cân trong lòng hắn, dần dần nghiêng về một bên.
Từ lúc đó, thế giới đã sụp đổ của hắn lại lần nữa được xây đắp lại, đem cô nhốt trong thế giới của hắn.
Tô Yên bị Lục mang trở về Yêu Vương điện.
Đến khi trời tối cô mới bừng tỉnh.
Quên mất Tiểu Hồng trong rừng đào rồi!!
Nếu là bình thường có lẽ Tô Yên sẽ mặc kệ, qua vài ngày nó sẽ tự tìm được cô thôi.
Nhưng hiện tại Tô Cổ còn đang bế quan, Tiểu Hồng... không nhớ đường.
Tô Yên đứng lên, đi ra ngoài điện.
"Ta làm rơi đồ trong rừng đào, ta đi tìm, lát nữa sẽ trở về."
Nói xong, cô liền chạy ra ngoài.
Tô Yên sợ hắn đi theo, vạn nhất hắn nhìn Tiểu Hồng chướng mắt, ném nó đi thì làm thế nào bây giờ?
Tô Yên nhanh chân chạy tới phía rừng đào.
Cô vừa tới nơi, bỗng nhiên những cánh hoa rơi trên mặt đất bị gió cuốn lên, sau đó đánh úp lại phía cô.
Từng cánh hoa mỏng manh mềm mại lại giấu giếm sát khí.
Nhưng tới khi sắp tới gần Tô Yên thì đột nhiên ngừng lại rồi rơi xuống đất.
Tô Yên đứng giữa những cánh hoa rơi giống như thiên nữ tán hoa.
Dưới ánh trăng bạc, hình ảnh này vô cùng xinh đẹp.
Đối với cảnh sắc lãng mạn như vậy, cô không có một chút dao động nào.
Ánh mắt dừng lại ở một gốc đào không xa.
Một người chậm rãi đi ra từ trong góc tối.
Hắn vỗ tay
"Không thể không công nhận, bạn học Tô Yên quả nhiên nhạy bén, trong những học viên mà ta đã gặp, không quá ba người được như cô."
Tô Yên nhìn rõ người tới.
Người này, cô đã gặp qua.
Cự Phong.
Cô lên tiếng
"Ngươi tìm ta là muốn báo thù, hay là vì chuyện khác?"
Cự Phong cười
"Bạn học Tô Yên, không bằng, chúng ta hợp tác?"
"Ta không muốn hợp tác cùng ngươi."
Cự Phong cười lắc đầu
"Ta muốn Cửu Long lưu ly châu. Chỉ cần cô có thể tìm được Cửu Long lưu ly châu cho ta, tùy cô ra điều kiện, như thế nào?"
Tô Yên trầm mặc
"Không thế nào."
Cự Phong khoanh tay trước ngực, đứng ở chỗ đó, không hề sợ hãi
"Chẳng lẽ... cô thích Yêu Vương sao? Cô thật sự muốn ở bên hắn?"