Thanh Uyển tới, là biểu thị nữ đế đại nhân chấp thuận việc Hoàng Phu tới đây?
Lúc này, một chiếc ghế gỗ tử đàn được chế tác tinh xảo xuất hiện trong tầm nhìn, đặt ở bên cạnh Tư Đồ Tu.
Hắn ngồi ở trên ghế.
Ngậm ý cười, thanh âm chậm rãi
"Từ khi nào mà chư vị cũng không tiến hành quy củ nghi lễ rồi?"
Dứt lời, mọi người mới phản ứng lại.
Quỳ lạy hành lễ
"Bái kiến Hoàng Phu."
Thanh âm ở điện Càn Khôn vang lên.
Tư Đồ Tu ngồi ở chỗ đó, cũng không nói bình thân cho bọn họ.
Cứ để bọn họ quỳ.
Sau đó, chỉ nghe hắn nói
"Vừa mới đến đây liền nghe được chư vị đang định tội cho ta."
Nói xong, hắn bỗng nhiên cười.
"Tiếc là, nữ đế vẫn luôn độc sủng một mình ta. Ngày ngày lưu luyến, không chịu rời đi."
Hắn nghĩ đến người nào đó được gọi là nữ đế giờ còn đang nằm trên giường ngủ say sưa.
Ý cười gia tăng chút.
Thừa tướng từ trước tới nay đều không ưa Tư Đồ Tu.
Trước kia cảm thấy hắn ta dùng bạo lực mà trấn áp những kẻ không phục.
Hiện giờ lại cảm thấy Hoàng Phu này làm nhiễu loạn triều chính.
Hắn ta thế mà lại chẳng biết xấu hổ nói ra những lời như vậy.
Thừa tướng đại nhân tức giận bốc lên cả mặt.
"Làm càn!! Ngươi nhiễu loạn triều cương, ngươi biết tội chưa?!"
Tư Đồ Tu biếng nhác, liếc Thừa tướng một cái
"Không biết."
"Ngươi!!"
Thừa tướng tức đến nỗi ngực phập phồng.
Hiện giờ Thừa tướng tuổi đã lớn, những người đứng bên cạnh nhìn vào đều sợ ông ta không thở nổi nữa, đang sống sờ sờ mà bị tên yêu nghiệt kia làm cho tức chết.
Tư Đồ Tu nâng mắt, quét một vòng tất cả mọi người.
Mở miệng
"Ta tới chỗ này, có vài chuyện muốn nói. Thứ nhất, Nữ Đế đại nhân có hỉ."
Vừa dứt lời, điện Càn Khôn lại lần nữa an tĩnh.
Biểu tình của mọi người không giống như lúc trước nữa, mới đầu còn hỗn loạn, lúc sau liền truyền đến những âm thanh ngạc nhiên mà vui mừng.
Thậm chí hoả khí của Thừa tướng cũng lập tức bay đi hết.
Một đôi mắt già nua rưng rưng nước mắt.
"Thiên Thánh quốc của ta, có hậu rồi!!!"
Mọi người còn chưa kịp cảm khái xong.
Liền nghe Tư Đồ Tu nói tiếp
"Bệ hạ có hỉ, thân thể mệt nhọc, nôn nghén liên tục, thái y muốn sau này tĩnh dưỡng cho thật tốt. Sau này thượng triều, xem tâm tình của Bệ hạ."
Dứt lời, chúng quan viên sắc mặt khác nhau.
Nhưng rốt cuộc chuyện này cũng không sai.
Nữ đế mang thai là vốn là đại sự.
Là huyết mạch hoàng tộc, là tương lai của Thiên Thánh quốc.
Đương nhiên là quan trọng nhất.
Tư Đồ Tu thanh âm chậm rãi
"Thứ hai, nữ đế đại nhân có lệnh, đặc biệt phái ta tới giám quốc."
Vừa dứt lời, vài tiếng nói phản đối lập tức vang lên
"Không thể!"
"Trăm triệu lần không thể!"
"Ngươi là Hoàng Phu! Hậu cung sao có thể tham gia vào chính sự?!"
"Quy củ của tổ tông không có chuyện này."
Tư Đồ Tu cầm một quyển tấu chương, gõ gõ vào lòng bàn tay mình.
Lên tiếng
"Thứ ba, nữ đế đại nhân muốn ta làm một chuyện."
Dứt lời, những người vốn đang ồn ào bất mãn liền dừng lại.
Đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Tư Đồ Tu, chờ hắn tiếp tục nói.
Tư Đồ Tu cạch một tiếng, động tác thưởng thức tấu chương bỗng dừng lại.
"Ninh Quốc công, kéo bè kéo cánh, tham ô quốc khố, nhận hối lộ."
Nói xong, hắn cũng không tiếp tục.
Tư thái lười biếng, khóe môi ngậm ý cười nhìn về phía Ninh Quốc Hạ,
"Ninh Quốc công, ngươi có muốn giải thích không?"
Ninh Quốc Hạ quỳ rạp xuống đất
"Thần đối với nữ đế, đối với Thiên Thánh quốc trung thành và tận tâm, chưa từng có lòng khác."
"Ồ? Làm thế nào biết được lời ngươi nói là chính xác?"
"Những lời thần nói là sự thật, nếu có một lời nói dối, sẽ bị thiên lôi đánh chết!!"
Rất khí thế, nghe qua làm người ta cảm thấy hắn là người tốt.
Tư Đồ Tu chỉ cười cười.
Hắn nâng tay lên, đưa quyển tấu chương trong tay cho Thanh Uyển
"Cẩn thận đọc cho Quốc công đại nhân nghe một chút."
Thanh Uyển gật đầu, duỗi tay tiếp nhận quyển sổ.