Chó nhỏ giống như yếu hơn so với nửa giờ trước cô nhìn thấy.
Tô Yên do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn khom lưng ôm chú chó con quấn khăn quàng lên.
Cô lấy điện thoại ra, gọi một dãy số.
"Chú Trương, cháu ở cổng trường, chú đến đón cháu đi."
Cô dừng một chút, lại nói tiếp
"Chú liên hệ một vị bác sĩ thú ý giúp cháu nhé, cháu nhặt được một con chó nhỏ bị thương."
Nói xong, cô liền cúp máy rồi ôm chó con vào trong ngực.
Cún con rầm rì rên ư ử vài tiếng.
Có lẽ là cảm thấy mùi vị trên người Tô Yên dễ ngửi, cũng có lẽ là hôm nay quá lạnh, liên tiếp rúc vào trong lòng cô.
Tô Yên nhìn bốn phía xung quanh, thấy camera ở cổng trường.
Cô xoay người đi tới ngõ nhỏ bên cạnh.
Chờ khi ra khỏi ngõ nhỏ, bên người đã có thêm hai người một lớn một nhỏ.
Tiểu Hồng chạy quanh Tô Yên, thanh âm non nớt hỏi
"Yên Yên, là chó con ạ. Nó có thể nói sao?"
"Không đâu."
"Nó sẽ biến thành người sao?"
"Sẽ không"
"Yên Yên thích không?"
"Cũng tạm."
Tiểu Hồng liên tiếp hỏi ba vấn đề.
Càng hỏi càng hưng phấn
"Yên Yên, em có thể nuôi không?"
Tô Yên nghe vấn đề này, hỏi lại nó
"Em nuôi?"
Tiểu Hồng gật đầu
"Đúng ! Nó khẳng định có thể rất lớn, càng ngày càng béo."
Nói xong, Tiểu Hồng nuốt nuốt nước miếng.
Ưm, thịt chó nướng?
Nó còn chưa ăn qua nha.
Nhưng mà, chắc hẳn là ăn rất ngon?
Tô Cổ duỗi tay, ấn đầu Tiểu Hồng, để nó cách con chó nhỏ kia ra một chút.
Tô Cổ nhìn trường học phía sau.
Cao Trung Thành An.
Lại nhìn đồng phục trên người Tô Yên.
Hắn lên tiếng
"Chị học ở cao trung?"
Tô Yên gật đầu
"Ừm"
Tô Cổ nói tiếp một câu
"Em cũng muốn học."
Nói xong, sợ chính mình biểu đạt không rõ ràng lắm, lại nói
"Cùng chị học một trường."
Nhiều thế giới như vậy, cao trung cũng không biết đã học qua bao nhiêu lần, sách giáo khoa đều sớm đã học qua hết.
Chỉ là, hắn chưa từng học cùng Tô Yên bao giờ.
Vừa dứt lời, Tiểu Hồng liền giơ tay nhỏ
"Em cũng muốn học, em cũng muốn học. Em cũng muốn học cùng Yên Yên."
Biểu hiện vô cùng háo hức.
Tô Yên
"Em có thể đi học trường tiểu học ở bên cạnh."
Tiểu Hồng nghe xong, không hài lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm
"Nhưng mà em cũng muốn cùng chị đi học."
Tiểu Hồng ở đằng kia ngượng ngùng xoắn xít.
Tô Cổ mặt không biểu tình
"Học sinh tiểu học có bánh quy để ăn, cao trung không có."
Tiểu Hồng dừng một chút, lôi kéo vạt váy Tô Yên
"Em học tiểu học rất tốt."
Chó nhỏ ghé vào trong lòng ngực Tô Yên, nức nở hai tiếng.
Tô Yên cúi đầu xem nó.
Chó con cựa quậy thân mình, lộ ra cái bụng.
Chỗ đó có một vết thương rất sâu.
Bộ lông tuyết trắng cũng bị nhuộm thành đỏ hồng, nhìn qua thê thảm vô cùng.
Bình thường mà nói, khi nhìn thấy trường hợp như vậy thì ai cũng sẽ đau lòng không chịu được.
Trong khung cảnh yên tĩnh, bỗng nghe "ực" một tiếng.
Tiểu Hồng nuốt nước miếng, thanh âm vang dội.
Đáng tiếc, một lớn một nhỏ bên cạnh đều không phải người, còn đều là động vật ăn thịt.
Mà vết thương này ở trong mắt Tô Yên chính là ... không chết được, không nghiêm trọng.
Chó con nức nở nửa ngày cũng không có ai quản.
Lúc này, xe tới đón Tô Yên.
Ba người lên xe.
Chú Trương cười ha hả
"Tiểu thư, hai người này là bạn của cháu sao?"
Tô Yên
"Nhặt được trên đường."
Chú Trương sửng sốt.
Còn chưa nói nên lời, Tô Yên lại nói
"Trở về, chú nói với cha của cháu xử lý thủ tục nhận nuôi, nhận nuôi hai người bọn họ vào nhà của chúng ta."
Chú Trương lại càng thêm sửng sốt.
Nửa ngày sau, cẩn thận hỏi lại
"Tiểu thư, cháu là nghiêm túc sao?"
Tô Yên
"Vâng."