Mà mẫu thân của Tô Yên vẫn còn đang nhìn chằm chằm Hiên Viên Quân Ngọc, lời nói hay hành động đều muốn lấy lòng hắn.
Tô đại nương thấy chén trà trước mặt Hiên Viên Quân Ngọc đã cạn, liền vội vàng rót trà.
Vừa rót vừa hỏi
"Tiểu Yên là thuộc hạ của đại nhân sao?"
Hiên Viên Quân Ngọc liếc nhìn Tô Yên một cái, khóe môi câu lên
"Không phải, ta còn phải nghe theo hắn."
Tô đại nương nghe vậy, tỏ vẻ khó tin.
Chỉ cho rằng Tô Yên có quan hệ tốt với vị đại nhân này, cho nên hắn mới nói giỡn một chút.
Tô đại nương nói tiếp
"Đại nhân sao lại đùa như vậy?"
Nói thêm dăm ba câu, Tô Đại Nương không nhịn được nữa, ấp úng cất lời
"Không biết... bên cạnh đại nhân... có thiếu người hay không?"
Hiên Viên Quân Ngọc nhìn Tô đại nương
"Sao?"
Tô đại nương nắm chặt tay, có chút khẩn trương
"Trên Tiểu Yên còn có một vị ca ca nữa, so với Tiểu Yên thì xuất sắc hơn nhiều. Muốn cho nó đi theo đại nhân làm việc."
Tô đại nương nghĩ Tô Yên là nữ nhi, sức yếu lại không khéo ăn nói nhưng vẫn được vị đại nhân này yêu thích, vậy nhi tử của bà khẳng định cũng sẽ ngồi được vào chỗ tốt.
Hiên Viên Quân Ngọc vừa nghe liền bật cười, chống một tay lên trán
"So với con trai nhỏ của bà còn ưu tú hơn sao?"
Tô đại nương gật đầu
"Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi."
Nhưng Tô đại nương nói xong, phát hiện vị đại nhân này vẫn đang cười.
Nhất thời lưỡng lự
"Không biết đại nhân có muốn nhận thêm nữa không?"
"Ít nhất cũng phải cho ta nhìn xem, nhi tử của bà có bao nhiêu ưu tú chứ?"
Vừa nói, Hiên Viên Quân Ngọc vừa uống một ngụm trà.
Nghĩ tới lần đầu tiên hắn gặp Tô Yên, một tay cầm dao găm, biểu tình lạnh nhạt, ánh mắt không hề dao động, vượt qua thiên binh vạn mã bắt hắn đi.
Nhân vật như vậy, cả đời hắn mới chỉ gặp có một người.
Làm hắn bị thương mà vẫn có thể sống hoàn hảo đến vậy, cũng chỉ có duy nhất một người.
Vậy mà mẫu thân của Tô Yên lại nói ca ca của Tô Yên còn ưu tú hơn nữa, khiến hắn có chút hứng thú.
Người đó, liệu có thể có bao nhiêu ưu tú chứ?
Có thể mặt không đổi sắc đánh hắn hôn mê bất tỉnh rồi khiêng đi sao?
Hay là có thể đi ra từ trong mưa tên mà không bị thương lấy một sợi lông tóc?
Trong đầu Hiên Viên Quân Ngọc suy nghĩ không ít, nhưng tất cả đều là hình ảnh của Tô Yên.
Ừm, Tô Yên quả thật làm người ta kinh diễm mà.
Những ký ức ấy như khắc sâu vào đầu Hiên Viên Quân Ngọc.
Nghĩ vậy, hắn lại quay sang nhìn Tô Yên.
Hình như, từ đêm qua tới giờ Tô Yên còn chưa nói với hắn một câu nào.
Hơn nữa có vẻ đang muốn trốn tránh hắn.
Hắn rất đáng sợ sao?
Hay là hắn dọa tên nhóc kia sợ rồi?
Hay là Tô Yên đã nghĩ thông, đam mê đoạn tụ này thật sự không nên tồn tại?
Hiên Viên Quân Ngọc suy tư thật lâu.
Nếu thật sự như vậy thì thằng nhãi này vẫn còn có thể tự mình hiểu lấy.
Suy nghĩ của Hiên Viên Quân Ngọc đã chạy đi xa tít mù tịt rồi.
Còn Tô đại nương đứng bên cạnh vui đến nỗi không khép được miệng lại.
Càng mong nhi tử sớm quay về, biểu hiện thật tốt trước mặt đại nhân.
Nếu được đại nhân coi trọng, có lẽ về sau con đường thăng quan tiến chức sẽ không phải lo nữa rồi.
Màn đêm buông xuống, tần suất Hiên Viên Quân Ngọc nhìn Tô Yên càng lúc càng tăng.
Sau khi ăn cơm chiều, Hiên Viên Quân Ngọc chủ động bắt chuyện với Tô Yên.
Lúc đó Tô Yên đang ngắm sao bên ngoài.
Hiên Viên Quân Ngọc đi một vòng
"Ngươi đang trốn tránh ta sao?"
Thấy hắn chủ động nói chuyện, Tô Yên nhìn về phía hắn.
Trầm mặc.
Đó chính là xác nhận nàng đang trốn tránh hắn.
Hiên Viên Quân Ngọc gợi cánh môi mỏng
"Sao thế? Ngươi cảm thấy đam mê đoạn tụ kia của ngươi nói ra sẽ xấu hổ sao?"
Hắn vừa dứt lời, bỗng nhiên 'vút' một tiếng, một mũi tên xuyên thủng trời cao phóng tới.