Nói một câu
"Còn tạm."
Sau đó hắn kéo Tô Yên rồi hôn lên.
Hương khí quanh thân hắn càng nồng đậm.
Những tang thi đó cứ như mất lý trí mà cuồng bạo.
Lộ Bình nhíu mày, mở miệng
"Tô Yên"
Hắn hô một tiếng.
Tô Yên mặt không đổi sắc ngẩng đầu, một bên che chở Đường Dã Bạch, một bên ra tay.
Răng rắc vặn gãy cổ một con tang thi tiến vào gần nhất.
Tang thi kia trước khi chết còn nhìn Tô Yên, sinh ra biểu tình nghi hoặc.
Một con tang thi giết một con tang thi khác.
Không phải nói tang thi chúng ta đoàn kết một lòng ăn luôn nhân loại sao?
Tang thi như điên mà chạy đến chỗ Đường Dã Bạch.
Càng ngày càng nhiều, giống như thủy triều.
Chu Nhược cùng Lộ Bình đứng ở nơi xa công kich.
Tô Yên tiêu diệt cá lọt lưới.
Lần đầu tiên phối hợp, còn tính là ăn ý.
Cuộc tàn sát quy mô lớn này đại khái giằng co nửa giờ.
Chu Nhược hao hết thể lực, đỡ tường đứng ở chỗ đó, đau khổ chống đỡ.
Tốc độ giết địch của Tô Yên vẫn giống như nửa giờ trước.
Lúc này, chung quanh cô đều là từng đóa hoa nở rộ, tỏa ra mùi hương thơm ngát.
Cho đến khi Đường Dã Bạch bỗng nhiên duỗi tay, bế ngang Tô Yên lên.
Cô sửng sốt.
Sau đó, từng đóa hoa nhỏ nháy mắt liền mọc ra răng cưa, bắt đầu cắn nuốt tất cả đồ vật chung quanh mà nó đụng vào.
Đây không phải lần đầu Tô Yên thấy.
Tiểu Hoa lần thứ hai nhìn đến hình ảnh hoa cỏ ăn tang thi với quy mô lớn như vậy, vẫn là khó thích ứng.
Từng đóa hoa nhu nhược, một giây biến thành hoa ăn thịt người.
Quá hung tàn.
Giống như là... giống như là chủ nhân nó vậy.
Nhìn qua phúc hậu lại vô hại, nhưng khi ra tay thì lại cực độc.
Lúc đóa hoa biến mất, mùi hương tan đi.
Đám tang thi nháy mắt đã bị cắn nuốt sạch sẽ.
Trên mặt đất còn lại chỉ là mấy bộ phận thân thể bị sót lại, cùng với mùi máu tràn ngập.
Lộ Bình đi tới đỡ Chu Nhược,
"Em không sao chứ?"
Chu Nhược nhắm mắt lại, sắc mặt dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Cô mở mắt ra, đặt tay ở trên vai Lộ Bình.
Lộ Bình cảm nhận cỗ lực lượng kia ùa vào, xoa dịu đi thể lực cạn kiệt của mình.
Hắn sửng sốt nhìn về phía Chu Nhược, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
"Chữa trị?"
Chu Nhược gật gật đầu, sau đó nói
"Nhưng mà mới chỉ biết một chút như vậy."
Lúc này, bộ đàm trên người Lộ Bình phát ra âm thanh.
"Đội trưởng, chúng tôi đã lấy được đồ vật."
Là Văn Lực, hắn thở hồng hộc, có vẻ là đang chạy vội.
"Nhưng mà chúng tôi gặp một thứ khó giải quyết. Cầu chi viện."
Văn Lực nói xong, ẩn ẩn nghe được giọng Kim Linh khiếp sợ
"Thứ kia rốt cuộc là nhân loại hay là tang thi? Đã giết nhân loại cũng giết tang thi?!"
Tiếp theo, bộ đàm cụp một tiếng, mất tín hiệu.
Lúc này mặt đất bắt đầu chấn động, như là có thứ gì từ dưới nền đất muốn xông ra.
Chấn động càng ngày càng lợi hại.
Bùm!
Cánh cửa sắt phía xa hơn 10 mét đã bị nổ tung.
Lúc tro bụi bớt dần, chỉ thấy Mặc ôm Kim Linh chạy ra đầu tiên .
Tiếp theo, Văn Lực cầm theo vali xách tay, kẻ cơ bắp khiêng cái búa lớn, tức tốc chạy ra bên ngoài.
Khi Văn Lực nhìn thấy Đường Dã Bạch trong đám người, trước mắt sáng ngời
"Cứu mạng, mau! Phía sau có ma quỷ giết người không chớp mắt!"
Văn Lực ném vali tới phía Đường Dã Bạch.
Oanh một tiếng.
Hắn lăn trên mặt đất một cái, lăn đến ven tường rồi nằm xoài ở chỗ đó. , thở dốc không ngừng.
Ở trước hắn vài bước là Lộ Bình.
Ân, đi theo đội trưởng chắc chắn sẽ có thịt ăn.