Hiên Viên Quân Ngọc vừa kéo Tô Yên đi, vừa nói
"Đệ ở bên cạnh cái gì gì Vân kia, có cảm giác sao?"
Tô Yên nghi hoặc
"Sao cơ?"
Hiên Viên Quân Ngọc lại không nói tiếp, chỉ lôi kéo người ra ngoài.
Im lặng một lúc lâu, Hiên Viên Quân Ngọc chung quy lại vẫn không nhịn nổi nữa.
Kéo Tô Yên đi tới một gốc cây.
Hắn đứng im ở đó, đôi mắt đen nhánh đầy oán giận nhìn chằm chằm Tô Yên.
Tô Yên bị hắn nhìn đến mức sửng sốt
"Chàng sao vậy?"
Hiên Viên Quân Ngọc giận dỗi
"Chẳng lẽ đệ không muốn hôn ta à?"
"Hả?"
Khoé môi còn sót lại chút ý cười của Hiên Viên Quân Ngọc sau khi nghe thấy câu trả lời của Tô Yên lập tức biến mất.
Nhăn mày nhăn mặt.
Nhiều ngày nay, hắn luôn nằm mơ.
Mơ thấy, hắn bị Tô Yên đè.
Giờ lại như thế này.
Thế cho nên hắn nhìn Tô Yên, càng nhìn càng thấy giống kẻ phụ bạc.
Tô Yên bị Hiên Viên Quân Ngọc nhìn chằm chằm đến mức khó hiểu.
Người này rốt cuộc là bị làm sao vậy?
Vừa rồi không phải vẫn còn tốt sao?
Đang mải nghĩ ngợi.
Hiên Viên Quân Ngọc kéo Tô Yên, ấn nàng vào thân cây.
Hắn nói một câu
"Về sau, không được dùng sức phản kháng ta."
Hắn càng nói, Tô Yên càng không hiểu rốt cuộc hắn đang nói cái gì.
Theo trí nhớ của nàng, dù nàng có sức lực lớn nhưng nàng chưa từng làm chuyện gì khiến hắn không vui cả.
Lần trước nàng hôn hắn, hắn cũng rất cao hứng mà.
Tô Yên bị Hiên Viên Quân Ngọc ôm chặt lấy, đè người lên.
Hắn hôn Tô Yên.
Tô Yên không phản kháng, ngoan ngoãn để hắn hôn.
Một lát sau, hai đầu lông mày của Hiên Viên Quân Ngọc dần dần dãn ra.
Quả nhiên, Tô Yên vẫn thích hắn nhất.
Về sau, lên giường rồi khẳng định là hắn sẽ ở trên.
Sẽ không có chuyện giống trong mộng, ngủ với hắn xong, Tô Yên liền đứng dậy mặc quần áo vào đi tìm niềm vui mới.
Nếu Tô Yên dám, hắn sẽ khiến cho niềm vui mới của người này chết không toàn thây.
Mới nghĩ như vậy, lệ khí trong mắt Hiên Viên Quân Ngọc càng tăng cao.
Càng dùng thêm sức hôn Tô Yên.
Hôn hôn, còn cắn môi Tô Yên một cái.
Tô Yên đau một chút.
Chờ hắn hôn xong, nàng che miệng.
Sắc mặt Hiên Viên Quân Ngọc tỉnh bơ
"Ta ở trên."
Dứt lời, lại đè Tô Yên ra hôn tiếp...
Chị dâu của Tô Yên cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Đã nhịn nhiều ngày như vậy, không thể nhịn được nữa rồi.
Lúc Tô Yên và Hiên Viên Quân Ngọc đi hẹn hò về, liền chạy ra cản Tô Yên lại.
Ả ta kéo Tô Yên ra ngoài cửa.
Lúc bắt đầu nói chuyện, còn cố gắng vừa cười vừa nói
"Tiểu Yên à, người kia rốt cuộc là có địa vị gì? Nói với tẩu tẩu đi."
"Vương Gia!"
Tuy rằng không phải Là Vương Gia của Thịnh Nguyên quốc.
Tô Yên vừa dứt lời, Tô tức phụ hít một ngụm khí lạnh, dồn dập hỏi
"Vương, Vương gia? Hoàng thân quốc thích sao??"
Một tay Tô tức phụ chống tường, một tay kéo tay Tô Yên.
Cảm xúc trong mắt ả không phải là sợ hãi, mà là kich động.
"Tiểu Yên, có phải mấy ngày nữa mấy ngươi sẽ rời đi không?"
Tô Yên
"Chiều mai đi!"
"Vậy, vậy thì, để ca ca của ngươi, để ca ca của ngươi đi theo đi, sau này khẳng định ca ca ngươi sẽ thăng quan tiến chức rất nhanh. Khẳng định sẽ không thiếu phần của ngươi."
Vừa nói, Tô tức phụ vừa tưởng tượng tới cảnh trượng phu của ả lên làm quan lớn.
Tô Yên lùi về sau một bước
"Hắn là hắn, ta là ta, muốn thăng quan phát tài, tự mình nghĩ cách."
Tô Yên nói dứt câu, sắc mặt Tô tức phụ liền xám ngoét, quát lớn
"Ngươi có ý gì? Dù thế nào thì hắn cũng là ca ca của ngươi!!!"