"Không, Tô Yên thượng tướng chính là anh hùng, Diệp Tiêu chính là mỹ nhân a. Anh hùng cứu mỹ nhân, không sai!"
"Ôi mẹ ơi, đây là đang đóng phim điện ảnh sao? Quá nhiệt huyết sôi trào rồi a!"
"Đây hoàn toàn có thể cắt nối biên tập trở thành video tuyên truyền của quân đội.
"Nhìn thân thủ Tô Yên thượng tướng, phỏng chừng trong lòng mọi người đều ngo ngoe rục rịch đi??"
Một loạt lời khen khiến Tô Yên trở thành nữ tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết ngôn tình.
Nữ nhân soái như vậy, ai có thể chạm được?
······
Từ khi về đến nhà, Diệp Tiêu vẫn luôn ôm Tô Yên gắt gao không buông tay.
Cả khi Triệu Lâm xuất hiện để đưa Tô Yên một văn kiện.
Diệp Tiêu cũng là vẻ mặt ủy khuất nhìn, bộ dáng kia giống như là bị vứt bỏ vậy.
Khiến Triệu Lâm lập tức vội vàng cầm văn kiện biến mất.
Trải qua thời gian dài như vậy, Triệu Lâm dần dần có cút hình dung ra được vai trò của Diệp Tiêu.
Hắn chính là yêu diễm nương nương mê hoặc quân vương trong truyền thuyết.
Gió thổi bên tai, lộ ra bộ dáng ủy khuất đáng thương, đều có thể một giây làm cho quân vương đau lòng.
Loại người này, Triệu Lâm cân nhắc vẫn là không cần trêu chọc vào.
Thấy hắn hiện tại vẻ mặt không biết làm sao, bộ dáng nhu nhược.
Rõ ràng không phải hắn một quyền đánh rơi súng lục trong tay kẻ bắt cóc sao?
Không phải có thể tránh thoát kiềm chế, chạy ra từ trong xe kẻ bắt cóc sao??
Cũng chỉ có thượng tướng mới tin rằng hắn bị dọa đến.
Hắn rõ ràng là muốn bá chiếm thượng tướng, cố ý để thượng tướng đau lòng, chiếm tiện nghi của cô.
Có một số việc, vẫn là người ngoài cuộc thấy được rõ ràng.
Mới nghĩ đến đây, liền nghe Diệp Tiêu ghé vào bả vai Tô Yên, nhỏ giọng nói
"Muốn ngủ cùng em."
Tô Yên ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài.
"Anh mệt rồi?"
Diệp Tiêu lắc đầu
"Không mệt."
"Ân?"
Tô Yên nghiêng đầu đi nhìn hắn.
Diệp Tiêu gương mặt phiếm hồng, lông mi buông xuống run rẩy
"Anh, anh ····"
Hắn muốn nói lại thôi.
Sau đó ở bên tai Tô Yên hôn nhẹ hai cái.
Biểu đạt rất rõ ràng.
Đây là muốn thực hiện nghĩa vụ phu thê a.
Tô Yên nói
"Trời còn chưa tối."
Diệp Tiêu nâng lên cánh tay bị xước nhẹ lúc thoát ra ngoài kia.
Hắn nhỏ giọng nói
"Có thể, trong TV nói trời không tối cũng ngủ được."
Tô Yên sửng sốt.
Ánh mắt liếc hướng người máy Tiểu Hoa.
Người máy Tiểu Hoa tại chỗ xoay vòng vòng.
Lầm bầm lầu bầu
" Không Nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta -"
Sau đó, cái đầu kia chống cửa sổ, giấu ở sau rèm che.
Diệp Tiêu thấy Tô Yên không có đáp ứng.
Hắn cúi đầu, cắn môi, bồi thêm một câu
"Không muốn, cũng không sao. Là, là anh·····."
Hắn thanh âm càng ngày càng thấp.
Tô Yên vừa nghe đã không nhịn được hắn ủy khuất khổ sở như vậy.
Đứng lên, lôi kéo Diệp Tiêu đi đến phòng ngủ.
Vừa lôi kéo, Diệp Tiêu còn ngây ngẩn cả người
"Đi, đi chỗ nào?"
"Không phải đi ngủ sao?"
Tô Yên nói một câu.
Tức khắc Diệp Tiêu mặt đỏ.
Nhưng ý tứ cao hứng ngay lập tức bộc lộ ra ngoài.
Thực mau, thời gian ghi hình ba ngày đã kết thúc.
Mỗi một kỳ tiết mục đều có lượng người xem cực kỳ cao.
Mỗi một kỳ đều trở thành đề tài hot.
Cơ hồ là toàn dân chú ý.
Thậm chí ngày thứ ba cũng chỉ là Tô Yên cùng Diệp Tiêu ở nhà, ăn cơm, ngủ xem video, nhưng lượng chia sẻ vẫn đạt con số khổng lồ.
Lực ảnh hưởng của Tô Yên thật sự là quá cường đại.
Tiết mục vừa kết thúc, Tô Yên cũng bắt đầu đi làm.
Vì sợ Diệp Tiêu ở nhà nhàm chán.
Cho hắn một tấm thẻ, có thể tùy tiện mua đồ.
Để hắn đi ra ngoài nhiều một chút, nếu nhớ cô, cũng có thể đi quân khu tìm cô.