Tình huống như vậy vẫn luôn liên tục đến buổi sáng ngày hôm sau.
Xem hắn rời giường, rửa mặt, ngồi xuống ăn bữa sáng, còn chưa nói được với Tô Yên mấy câu.
Chờ cơm nước xong.
Ba nhóc con sớm đã chờ ở phòng khách.
Tống Du Cảnh đứng lên.
Tô Yên duỗi tay, kéo hắn lại.
Tống Du Cảnh không giãy giụa, chỉ là mặt vô biểu tình nhìn cô
"Có việc?"
Ngữ điệu lạnh lùng.
Ai thấy còn tưởng rằng hai người bọn họ không quen biết.
Tô Yên chớp chớp mắt, hỏi rất nghiêm túc
"Anh làm sao vậy?"
Tống Du Cảnh như cũ không biểu lộ gì
"Anh rất tốt."
Tô Yên nghi hoặc
"Thật sự?"
Tống Du Cảnh lãnh lãnh đạm đạm lên tiếng
"Ân"
Tô Yên thấy hắn không muốn nói.
Cô đành buông tay ra.
Nói
"Em không có việc gì."
Lời này tỏ vẻ, có thể thuận đường đưa ba nhóc con đi học.
Tô Tiểu Hoa non nớt nói
"Ma ma, bị muộn rồi."
Tô Yên lên tiếng
"Ân."
Cô vòng qua cái bàn đi đến phòng khách.
Nhìn đám người Tô Cổ đeo xong cặp sách, mặc đồng phục, từng bước từng bước đi ra ngoài cửa.
Kết quả, chờ khi Tô Tiểu Mộng đi ở cuối cùng vừa bước ra cửa.
Ầm một tiếng.
Cửa phòng bị đóng lại.
Tô Tiểu Mộng sửng sốt một chút.
Quay đầu lại xem.
Ba tên nhóc bị nhốt ở bên ngoài.
Ba ba cùng ma ma nên đưa bọn họ đi học cũng không có đi ra.
Đây là ý gì?
Tô Cổ bảo
"Nghe một chút bọn họ nói cái gì."
Tô Tiểu Mộng uống một ngụm sữa bò.
Đầu dán ở trên cửa nghe động tĩnh bên trong.
Sau đó nói
"Sao lại đóng cửa?"
"Sao không nói lời nào?"
"Anh muốn nói gì với em sao?"
Tô Tiểu Mộng nói xong, bổ sung một câu
"Đây là ma ma nói."
······
Trong phòng.
Tống Du Cảnh tay đặt trên cửa.
Mặt vô biểu tình nhìn Tô Yên.
Sau khi trầm mặc thật lâu.
Tô Yên đều cảm thấy hắn sẽ không nói cái gì.
Lúc này, giọng nói Tống Du Cảnh lạnh như băng vang lên
"Vì sao không tiếp tục tặng quà?"
Tô Yên ngẩn ra
"Ân?"
Tống Du Cảnh lặp lại một lần
"Vì sao không tiếp tục tặng quà?"
Tô Yên nghi hoặc
"Theo đuổi tới tay rồi, còn phải tiếp tục tặng?"
Cô cho rằng, bắt người tới tay thì không cần tặng nữa.
Tiếng nói vừa dứt.
Sắc mặt Tống Du Cảnh lập tức liền xấu.
Cô nói gì vậy?
Đuổi tới tay liền không tặng?
Thanh âm hắn mang theo tức giận
"Chẳng lẽ em tặng quà là cố ý làm cho có lệ?"
Tô Yên chậm rì rì nói
"Cũng không phải."
Cô dừng một chút, lại nói
"Em không có tiền."
Không có tiền còn tặng kiểu gì được??
Tống Du Cảnh nghe đáp án này, biểu tình trên mặt giống như tốt hơn một chút.
Cho nên cũng không phải cô không muốn đưa, chỉ là không có tiền.
Nghĩ như vậy, hắn còn có thể chấp nhận được.
Sau đó hắn duỗi tay lôi kéo Tô Yên chạy lên lầu.
Tô Yên nghi hoặc
"Đi đâu vậy?"
Hắn không trả lời.
Cho đến khi vào trong thư phòng.
Hắn kéo ra một cái khăn màu đen, bên trong là một cái két sắt.
Tống Du Cảnh duỗi tay nhấn mật mã mở ra.
Bên trong có một chồng văn kiện.
Hắn lạnh như băng ra tiếng
"Mật mã két sắt là năm số 0. Đây là tất cả đồ vật đáng giá mà anh sở hữu, bất động sản cùng với tài chính."
Nói xong hắn lại móc ra ví tiền, đưa thẻ ngân hàng duy nhất cho Tô Yên.
"Đây là tiền lương."
Hắn nói.
Đều cho đưa cho cô, cô hẳn là không có lý do gì lại nói không có tiền mua lễ vật đi.
Tô Yên nhận lấy tất cả.
Khóa két sắt lại.
Thẻ ngân hàng thì nhét vào túi mình.
"Được, em đã biết."
Cô trả lời.
Nói xong, cô nhân tiện lấy hai viên kẹo ra đưa cho hắn.
Tống Du Cảnh bất mãn
"Chỉ có cái này?"