Tiểu Hoa vô cùng sửng sốt
"Ký chủ, hắn cũng có thể làm cho vạn vật hồi sinh, cây khô hồi xuân sống lại sao?"
Không đúng a, căn cứ theo tư liệu, năng lực này chỉ có ký chủ mới có.
Cho nên cũng chỉ có Yên Yên mới có thể trở thành Chủ Thần đứng đầu.
Nuôi dưỡng đại địa, hồi sinh vạn vật.
Tô Yên lắc đầu
"Không, đây là hạt giống do hắn dùng thần lực của mình gieo rắc. Lại dùng thần lực thúc đẩy chúng nảy mầm sinh trưởng."
Nhìn qua, hai loại năng lực có vẻ rất giống nhau, nhưng căn bản hoàn toàn khác biệt.
Tô Yên và Tiểu Hoa nói chuyện xong, hoa hồng đã nở rộ toàn bộ ngóc ngách trong nhà.
Nhìn qua còn tưởng rằng đây là biệt thự được xây trên mảnh đất hoa hồng.
Phi Sắc nhìn Tô Yên, trong mắt mang theo mê luyến
"Tiểu Yên, nàng thấy đấy, chúng ta rất giống nhau."
Tô Yên không dao động
"Còn một phút."
Thần sắc hắn dần dần khôi phục, cười lắc đầu
"Thiếu chủ Thâm Uyên Ma Vực này, quả nhiên thật lợi hại."
Có cơ hội, thật muốn tìm hiểu một chút.
Nhưng mà, hắn phải sống sót trước đã.
Phi Sắc động động khoé môi
"Vốn dĩ, là Chủ Thần Diệp Thiên Linh để ta tới đây, muốn ta ngăn cản nàng không nên tiếp tục phạm sai lầm. Sợ đến lúc nàng trở về thân phận Chủ Thần, sẽ bị xử phạt. Nhưng mà, giờ ta đã biết nàng sẽ không nghe lọt tai lời ta. Cho nên, không muốn ra tay nữa."
"Đã đến giờ."
Phi Sắc đứng lên, dáng vẻ vô cùng cung kính.
"Chủ Thần, hẹn gặp lại."
Nói xong, thân ảnh liền biến mất ở trước mắt Tô Yên.
Hắn rời đi không lâu, Cổ Quyết tỉnh lại.
Con ngươi của Tô Yên cũng khôi phục thành màu đen bình thường.
Cổ Quyết đầu tiên là nhìn hoa hồng nở rộ ở trong phòng.
Ánh mắt lệ khí nồng đậm.
Vừa nhấc đầu, nhìn đến Tô Yên.
Hắn bỗng nhiên nhào tới phía cô.
Đảo mắt liền đè người lên sô pha.
Tô Yên sửng sốt một chút.
"Làm sao vậy?"
Cổ Quyết
"Chủ nhân quyết tâm muốn hắn sao?"
Tô Yên ngốc
"Ai? Bạch Hoành Vũ?"
Cổ Quyết nghe cái tên này, nội tâm quay cuồng
"Chủ nhân đối với hắn tốt như vậy, còn chuẩn bị cho hắn nhiều hoa hồng, chủ nhân là muốn cùng hắn yêu thương, sinh con cái sao??!"
Tưởng tượng đến việc này, ánh mắt Cổ Quyết nồng đậm lệ khí.
"Chủ nhân là của ta, chủ nhân đã nói rồi."
Tô Yên nghe hắn nói, nhìn nhìn hoa hồng rải đầy đất.
Có vẻ giải thích cũng không rõ ràng lắm a.
Cô duỗi tay vỗ vỗ sống lưng Cổ Quyết
"Anh thích sao? Nếu thích thì hoa đều là của anh."
Cổ Quyết sửng sốt.
Sau đó, cũng không biết nghĩ tới điều gì.
Sắc mặt đỏ bừng.
Tiểu Hoa
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, ba ngôi sao đã sáng."
Giây tiếp theo, Cổ Quyết vốn dĩ tính tình hung ác, đảo mắt liền biến thành cừu non.
Ghé vào vai Tô Yên cọ cọ.
"Chủ nhân, Cổ Quyết sẽ nỗ lực."
Tô Yên
"Anh ······ nỗ lực cái gì?"
Tuyết lang do chính mình nuôi khác biệt quá lớn.
Vừa rồi còn nổi giận đùng đùng, chớp mắt đã thay đổi bộ dáng?
Sau đó, khi Cổ Quyết khiêng Tô Yên lên, trực tiếp hóa nguyên hình chạy lên trên lầu, Tô Yên giống như đã hiểu ra.
Tô Yên yêu cầu không cao, nói với tuyết lang
"Biến thành người."
Cổ Quyết rối rắm
"Lần đầu tiên Cổ Quyết muốn dùng nguyên hình."
Tô Yên ngốc.
Sau đó, ấn tuyết lang vào giường
Còn đòi dùng nguyên hình??
Nghiêm túc nói
"Bao nhiêu lần cũng không thể dùng nguyên hình."
Cổ Quyết
"Nghe theo chủ nhân!"
Cửa phòng đóng lại.
Trong phòng không biết đã xảy ra cái gì, chỉ thấy một mảnh hỗn độn.
Tầng một biệt thự, hoa hồng lay động đỏ rực.
Tô Cổ mặc đồng phục cao trung, đi đến trường tiểu học bên cạnh.
Dáng người khôi ngô, dung mạo hoàn mỹ, trên mặt mang theo vẻ lạnh lùng, không có một tia cảm xúc, nhưng vẫn hấp dẫn một đám nữ sinh liên tiếp quay đầu lại.
Theo lời tên ngốc kia, vị trí chính là ở cửa sau trường học.
Hắn đi dọc theo con hẻm đó.
Thời gian giữa trưa mọi người đều đi ăn cơm, bước vào ngõ nhỏ, vẫn chưa thấy người nào.
Cho đến khi sắp đi đến cửa sau, liền nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói.
"Ngươi làm gì?! Đây là của ta, của ta!!"
Là tiếng của Tiểu Hồng.
Trong giọng nói mang theo sốt ruột.
Lại bị cướp?
Tô Cổ nghĩ.
Bước chân cũng không đi nhanh hơn.
Một con rắn độc nếu bị mấy tên người phàm cướp bóc.
Việc này nói ra cũng đủ khiến người khác cười rớt răng hàm.
Cảm xúc thì như vậy, nhưng khi nhìn thấy những dây mây to đùng trồi lên khỏi mặt đất, ánh mắt bỗng ngưng kết lại.
Dây mây kia không hề cố kỵ đánh úp về phía Tô Cổ.
Tô Cổ giơ tay, một thanh kiếm băng xuất hiện.
Hắn từng bước một đi tới, tốc độ vẫn không chậm lại.
Cho đến khi nghe thấy tiếng Tiểu Hồng càng lúc càng lớn
"Người xấu! Hừ! Lát nữa Cổ Vương tới, nhất định đánh chết ngươi!!"
Tô Cổ trừng mắt, trán nổi gân xanh
"Ngu xuẩn, biến thân rắn."
Giọng cậu đủ để xuyên qua chỗ ngoặt truyền tới lỗ tai Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng ở nhân gian đã lâu rồi.
Dùng hình dạng con người sớm đã thành thói quen.
Thiếu chút nó cũng quên mất rằng mình chính là một con rắn độc.
Nghe lời nhắc nhở, tức khắc liền biến thành một con rắn khổng lồ.
Chỉ là ······.
Tiểu Hồng ngao một tiếng liền khóc
"Không biến được."
Vừa nói xong, Tô Cổ đã xuất hiện ở trước mặt nó.
Tiểu Hồng đang bị dây đằng treo ở giữa không trung.
Máu đỏ tươi chảy dọc theo khóe miệng.
Ánh mắt Tô Cổ co rụt lại.
Nhanh chóng tiến lên, một cây châm băng hiện ra, cắt đứt dây đằng.
Tiểu Hồng ôm bụng
"Đau -"
Dứt lời liền ho ra một ngụm máu tươi.
Một tiếng tiếng cười truyền đến
"Dám ăn vụng trái cây của ta, nên chuẩn bị tâm lý chịu trận đi."
Tô Cổ ngẩng đầu, thấy Bạch Hoành Vũ mặc một thân đồng phục cao trung đứng ở góc tường bên cạnh.
Nhưng tư thế kia, không giống hắn ngày thường, nhìn qua chỗ nào cũng thấy quái dị.
Nhìn "Bạch Hoành Vũ" bình tĩnh đứng đó, rõ ràng, mọi chuyện trước mắt đều do hắn giở trò quỷ.
Tô Tiểu Hồng vươn cánh tay nhỏ béo múp của mình ra, lột nốt voe trái cây đang cầm.
Vẻ mặt thống khổ, nhưng vẫn không quên ăn nốt nửa quả còn lại.
Vừa mới lấy ra, Tô Cổ liền nhìn lại đây.
Tô Tiểu Hồng dừng một chút, đưa quả tới miệng Tô Cổ
"Ngươi ăn."
Giọng nói non nớt.
Nói xong, nó thầm nuốt một ngụm nước miếng.
Tô Cổ cúi đầu, ăn một miếng quả kia.
Sau đó đặt Tiểu Hồng ở trên mặt đất.
Đứng lên, nhìn người đối diện.
Đôi mắt màu vàng của "Bạch Hoành Vũ" đã tố cáo thân phận của hắn.
Tô Cổ
"Người của Cửu Trọng Thiên."
"Bạch Hoành Vũ" nhíu mày.
Ý cười gia tăng
"Không thể ngờ được ở thế giới nho nhỏ này lại có kẻ biết đến Cửu Trọng Thiên."
Tô Cổ mặt vô biểu tình, từng bước đi về phía hắn.
"Đã muốn gặp người ở Cửu Trọng Thiên từ lâu."
Từng người một xuống đây kiếm chuyện, còn không ngừng tự cho mình là đúng.
Đặc biệt là tên trước mắt này, càng nhìn càng khiến cho người ta chán ghét.
So với Quân Vực kia, còn chán ghét hơn.
"Bạch Hoành Vũ" nghe thấy lời này, con ngươi màu vàng hiện lên ý cười.