Họa Nhu toàn tâm toàn ý tin tưởng tướng công của mình.
Không chỉ là tin tưởng, có lẽ chính là vì gã thật sự đối xử rất tốt với cô ta, quãng thời gian sống chung với gã, đều hiện rõ trước mặt Họa Nhu.
Nhưng từ lúc có tin Họa Nhu dan díu với những người khác, gã mới bắt đầu thay đổi, càng lúc càng lạnh nhạt với Họa Nhu.
Nhưng cô ta cũng không thể trách gã, tất cả những chuyện này đều do đám người đó gây ra, cho nên họ phải trả giá lớn.
Tô Yên nhìn Họa Nhu, lại nhìn nhìn Quân Vực đang ôm nàng.
"Tướng công của ngươi hiện giờ đang làm gì?"
Ánh mắt Họa Nhu ảm đạm, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại.
"Chàng là một người sống bình thường khỏe mạnh, còn có thể làm gì nữa? Tất nhiên sẽ cưới vợ sinh con, sống cuộc sống thật tốt."
"Sau khi ngươi chết bao lâu thì gã cưới người khác?"
Họa Nhu lâm vào những hồi ức, sau khi nàng bị vứt xuống sông, vật vờ nửa tháng mới phát hiện mình chỉ là một hồn ma.
Nhưng thân thể của Họa Nhu không còn mặt, sợ dọa đến người khác, liền một mình trốn trong núi hoang này rất lâu.
Chờ đến khi ra khỏi núi đã là một năm sau, cô ta không nhịn được, bèn theo lối cũ đi đến nhìn tướng công của mình một lần. Nhưng lại phát hiện ra, bên cạnh tướng công đã có nữ nhân khác.
Trong lòng tất nhiên rất khó chịu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Họa Nhu cũng không muốn tướng công phải vì mình mà thủ thân như ngọc cả đời, đặc biệt là trong mắt chàng, mình chính là loại thê tử không biết giữ thân, không trinh không khiết, tự nhiên sẽ muốn nhanh chóng thoát khỏi cuộc sống trước kia, sống cuộc sống khác.
Họa Nhu lên tiếng
"Một năm sau."
Tô Yên nghe xong, gật đầu
"Hợp lý."
Lúc này, Quân Vực bỗng nhiên lên tiếng
"Tiểu Quai."
Tô Yên nghi hoặc
"Ừ?"
"Nếu có một ngày, ta không còn trong sạch, em có còn cần ta nữa không?"
Tô Yên mờ mịt.
Đây là cái vấn đề gì vậy?
Cái vấn đề này, không phải là nữ tử mới hay hỏi sao?
Tô Yên trầm mặc, Quân Vực giật giật tay áo nàng, một hai đòi nàng phải trả lời.
Tô Yên lắc đầu
"Sẽ không."
Quân Vực thở dài.
"Quả nhiên, Tiểu Quai chỉ muốn ta không còn trong sạch."
Tô Yên nghe hắn buột miệng thốt ra câu nói ấy.
Lại lâm vào trầm mặc.
Nàng nói
"Sẽ không có chuyện chàng không còn trong sạch."
Quân Vực cười, cặp mắt phượng sáng quắc nhìn nàng
"Ý của Tiểu Quai là, em sẽ bảo hộ ta sao?"
Tô Yên lắc đầu
"Trừ phi chàng nguyện ý, bằng không không có ai có thể làm như vậy được."
Quân Vực nghe xong, sửng sốt.
Hắn lại tiếp tục dính lấy Tô Yên, vừa cọ cọ lên người nàng, vừa lẩm bẩm
"Nhưng ta muốn Tiểu Quai hủy hoại sự trong sạch của ta cơ..."
Tô Yên
"·······"
Hắn nói lời này, cứ như nàng là kẻ lưu manh vậy.
Tô Yên lắc đầu
"Ta từ bỏ."
Người nào đó vừa nghe xong liền không vui, ôm lấy Tô Yên lắc lắc
"Nhưng ta muốn, chờ đến lúc ta đẩy được Tang Minh ra ngoài, ta muốn Tiểu Quai chủ động một chút."
Lời này của hắn, điều quan trọng là ở nửa câu sau.
Không biết vì sao, trải qua nhiều thời gian như thế, Tô Yên có cảm giác Quân Vực càng ngày càng thản nhiên, càng trắng trợn, không còn biết đến từ "cố kỵ" nữa rồi.
Họa Nhu đứng bên cạnh, không biết vì sao im lặng lâm vào hồi ức. Cô ta vẫn đứng im ở đó, bởi vì hai chân hai tay bị trói chặt, không thể nhúc nhích.
Còn Tô Yên và cái tên không biết xấu hổ này thì đang bận show ân ái, rải cẩu lương ngập mặt.
Lúc sắc trời hơi sáng lên một chút, Họa Nhu mới lên tiếng
"Ta có thể tiếp nhận mọi trừng phạt, cũng có thể hồn phi phách tán, nhưng ta có một yêu cầu."
Tô Yên nhìn cô ta
"Nói đi"
"Tìm ra kẻ đã hại ta, ta báo thù xong, sẽ lập tức rời đi."
Tô Yên mở miệng
"Dù ta không giúp ngươi, cũng có thể giết chết ngươi."
Họa Nhu nghịch lọn tóc, lắc đầu cười.
Rốt cuộc cũng không còn vẻ mặt ngưng trọng nhíu mày như lúc trước nữa, nàng ta mở miệng
"Ta biết ngươi muốn gì."