Tiếng rao hàng náo nhiệt.
Đây là một khu phố buôn bán sầm uất. Chỉ là những người đi mua bán ở trên khu phố này lớn lên trông vô cùng hung thần ác sát. Xăm đầy mình, cụt tay, chột mắt, trên mặt, trên người chằng chịt vết sẹo. Đa phần đều là người tàn tật.
Lúc này, một thằng nhóc không biết từ xó xỉnh nào chạy ra. Đầu tết thành một bím tóc lớn, nhìn qua vô cùng năng động lại vô cùng thành khẩn hỏi Tô Yên.
"Chị gái nhỏ, chị muốn tìm gì sao? Em có thể dẫn chị đi."
Tô Yên nghĩ nghĩ, nhìn nó
"Đấu trường ngầm."
Dứt lời, cô móc ra hai bình dinh dưỡng cao cấp màu lam đưa cho nó.
Thằng nhóc kia vốn còn đang mải đánh giá Tô Yên từ trên xuống dưới. Không hiểu vì sao cô lại muốn tới nơi đó. Nhưng vừa nhìn thấy đồ vật cô lấy ra từ trong người, hai mắt liền sáng ngời.
Nó lập tức nhận lấy, gật đầu lia lịa
"Được ạ!!"
Sau đó chạy chầm chậm đằng trước, dẫn Tô Yên chen chúc qua đường phố đông đúc mà đi.
Một lúc lâu sau, tiếng rao bán mời mua dần dần yếu đi. Đến một nơi vắng tanh, không một bóng người. Một cánh cổng sắt to đùng xuất hiện trước mắt.
"Kétttt"
Cửa sắt mở ra liền vang lên âm thanh chói tai. Chỉ thấy một người tòan thân có vết thương đang được một người cụt tay dìu đi.
Bên trong thang máy có một vũng máu lớn, nhìn qua vô cùng rợn người.
Thằng nhóc kia có vẻ đã nhìn thấy rất nhiều lần, một câu cũng không nói. Quay ra nhìn Tô Yên
"Chị gái nhỏ, chị ấn vào nút đi xuống, thang máy sẽ đưa chị tới đấu trường ngầm."
Nghe nó nói xong, Tô Yên gật gật đầu, đi vào trong.
Thằng nhóc lại không theo vào. Biểu tình nó vô cùng mâu thuẫn. Cười gượng nói
"Chị gái nhỏ, em sẽ không đi xuống đó đâu."
Nói xong, do dự một lát liền nói với Tô Yên một câu
"Chị gái nhỏ, chị không nên ở trong đó quá lâu, người bên trong đều là những kẻ điên."
Tô Yên nghe xong, gật đầu.
"Ta hiểu rồi, tìm được người, ta sẽ lập tức rời đi."
Nói dứt lời, cửa sắt lại "kétttt" một tiếng đóng lại. Thang máy khép kín lại, mùi máu tanh xộc thẳng lên mũi làm người ta muốn nôn.
Thang máy đi thẳng xuống dưới. Trong lúc đó, Tô Yên bóc một viên kẹo ăn, giảm bớt mùi máu trong này.
Tiểu Hoa nhịn không được lên tiếng
"Ký chủ, bộ dáng chị đi tìm Tô Kiêu giống y như chị gái học bá chính nghĩa đi bắt em trai phản nghịch về nhà vậy."
Tô Yên nghi hoặc
"Thật sao?"
"Trong truyện đều viết như vậy mà, em trai đến tuổi dậy thì đều phản nghịch rồi thích chạy tới những nơi kich thích."
Tô Yên không trả lời nó, bởi vì đã đến nơi.
Vừa tới nơi, liền nhìn thấy cách đó không xa đầy những người thiếu tay thiếu chân, người đầy máu được nâng đi ra.
"Tránh ra, tránh ra!!"
Người nọ mở miệng cảnh cáo.
Tô Yên ra khỏi thang máy, tránh sang bên cạnh. Cô nghĩ nghĩ, mở đồng hồ điện tử ra, gọi điện cho Tô Kiêu.
Điện thoại vang lên một hồi lâu, người bên kia mới bắt máy, kèm lẫn tiếng thở hổn hển
"Sao?"
"Cậu ở đâu?"
Tô Yên hỏi.
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười. Nhưng tiếng cười này lại có chút châm chọc
"Có phải chị quản hơi nhiều rồi không!"
Tô Yên nghiêm túc đáp lời
"Tôi là chị của cậu."
Đầu bên kia trầm mặc một hồi lâu.
Tô Yên vừa gọi điện vừa nhìn xung quanh
"Tôi đang ở đấu trường ngầm, nhưng không biết đi vào thế nào. Cậu tới đây đi! Tôi chờ cậu ở cửa thang máy."
Tô Yên nói xong liền tắt điện thoại, đứng ở đó chờ hắn.
Chỉ một lát sau, Tiểu Hoa lại nhịn không nổi, lên tiếng hỏi
"Ký chủ, Tô Kiêu sẽ đến sao?"
"Sẽ đến"
"Vạn nhất hắn không đến thì phải làm sao?"
"Đi vào tìm hắn."
Cô cân nhắc, tìm được rồi liền đánh cho hắn một trận.