Trách không được, hắn cứ cảm thấy quái quái.
Trên người Tô Yên có mùi hương rất giống với mùi hương trên người nữ nhân.
Tuy rằng như vậy, nhưng hắn cũng không nghĩ Tô Yên là nữ nhân.
Dù sao cũng là binh sĩ bước từ chiến trường ra.
Nếu thật sự là nữ nhân, vậy thì Thịnh Nguyên quốc này cũng thật buồn cười.
Hiên Viên Quân Ngọc đang mải nghĩ, Tô Yên đã lôi hắn về tới chỗ nghỉ ngơi.
Nàng tới xe ngựa lấy ra một hòm thuốc sau đó đưa tới trước mặt Hiên Viên Quân Ngọc
"Vết thương của chàng phải đổi thuốc, nếu không sẽ nhiễm trùng."
Hắn nghe Tô Yên nói xong, giống như là nhớ tới điều gì, cười tươi
"Chẳng lẽ là ngươi đã quên, vết thương này của ta từ đâu mà có sao?"
Tô Yên nghe xong, gật gật đầu
"Nhớ, do ta làm."
Vừa nói vừa dùng sức ép hắn ngồi xuống, tháo băng gạc, bôi thuốc cho hắn.
Nàng vừa bôi thuốc vừa nghiêm túc nhìn hắn nói
"Về sau ta sẽ không làm chàng bị thương."
Giọng nói của nàng mềm mại ngọt ngào, dưới ánh trăng bạc, trong rừng cây yên tĩnh, nghe giống như nàng đang lập một lời thề vô cùng quan trọng.
Hiên Viên Quân Ngọc càng thêm suy tư.
Tô Yên này, thật sự rất kỳ quái.
Từ lúc biết hắn là Hiên Viên Quân Ngọc liền bắt đầu trốn tránh, không muốn tiếp xúc nhiều với hắn.
Sau đó hắn tìm người muốn giết chết Tô Yên, rõ ràng người này biết là hắn làm, nhưng không hề có ý định trả thù.
Công phu không tồi, tiếc là lại là một tên ngốc.
Nhưng dọc đường đi, những hành động của người này...
Trong xe ngựa, hắn túm tay hắn ta, hắn theo bản năm muốn đánh mình, nhưng giây cuối cùng lại chuyển hướng đập bể ván gỗ trên xe, giống như không muốn làm tổn thương hắn.
Hiện tại...
Hiên Viên Quân Ngọc cẩn thận suy nghĩ.
Hắn hỏi một câu
"Nghe nói Hoàng thất Kinh thành của Thịnh Nguyên quốc các ngươi giờ đang thịnh hành một loại đam mê mới."
Tô Yên ngơ ngác
"Đam mê gì?"
"Long Dương chi hảo."
Động tác bôi thuốc của Tô Yên khựng lại.
Tiểu Hoa vội vàng giải thích
"Ký chủ, ý của Nam chủ đại nhân là đoạn tụ luyến ái."
Tiểu Hoa cố gắng nói dễ hiểu nhất, sợ Tô Yên không hiểu nổi.
Hiên Viên Quân Ngọc lại nói tiếp
"Chẳng lẽ, Tô thiếu hiệp nhớ thương ta sao?"
Ba phần thật, bay phần nghiền ngẫm.
Vốn tưởng rằng sẽ làm Tô Yên tức giận.
Long Dương chi hảo là chuyện không thể nói ra ngoài.
Nếu ở chỗ đông người bị nói như vậy, không khác gì vũ nhục, so với mắng tổ tông của người ta thì còn quá đáng hơn, sợ là ăn no đòn.
Ai ngờ, nửa ngày sau Tô Yên vẫn trầm mặc không nói một câu, chỉ cẩn thận băng bó lại vết thương cho hắn.
Ý cười trên mặt Hiên Viên Quân Ngọc cứng đờ.
Thằng nhãi này, thế nhưng thật sự nhớ thương hắn?
Bị một người nam nhân thích???????
Người này quả thật nên bị chém thành ngàn mảnh.
Hắn nhắm mắt lại, che dấu sát khí mãnh liệt trong đáy mắt.
Tô Yên dựa vào một thân cây bên cạnh.
Vừa nhắm mắt lại, Tiểu Hoa đã vội vã lên tiếng
"Hệ thống cảnh báo, Nam chủ đại nhân xuất hiện sát ý mãnh liệt với ký chú. Cảnh báo, cảnh báo!!! Đề nghị ký chủ bảo vệ tốt cho bản thân!"
Tô Yên hé mắt, nhìn người nào đó đang nhắm mắt dựa vào gốc cây đối diện.
Sau đó lại trả lời Tiểu Hoa một câu
"Ta biết rồi!"
Ký chủ bình bình đạm đạm trả lời làm Tiểu Hoa cả kinh.
Đây là lần đầu tiên Nam chủ đại nhân có sát ý mãnh liệt với ký chủ như vậy.
Nhưng có một điều Tiểu Hoa không nói với Tô Yên, sát ý của Nam chủ đại nhân chỉ xuất hiện trong chớp mắt, sau đó liền biến mất, không thể đo được.
Tiểu Hoa bắt đầu cân nhắc, nếu không thì bảo ký chủ cách xa Nam chủ đại nhân một chút??