Gã sai vặt kia nhìn về phía Tô Yên, nói
"Tiểu hầu gia, tiểu quan Sở Phong nói hôm nay không muốn gặp ngài."
Tô Yên ngừng động tác uống nước một chút
"Vì sao?"
Gã sai vặt có chút do dự.
Bảo ma ma tát một cái vào mặt gã
"Tiểu hầu gia hỏi ngươi đấy, còn không mau nói??"
"Tiểu quan Sở Phong nói ngài hôm nay trễ hẹn, hại tiểu quan Sở Phong đã ở trong sân đợi ngài nửa ngày, bị nhiễm phong hàn, không tiện gặp mặt ngài."
Tô Yên nghe lý do như vậy.
Nửa ngày không nói gì.
Lan Chi biết tiểu hầu gia rất thích vị nam kỹ kia, hôm nay còn mang theo bạc tới giúp hắn chuộc thân.
Ngày thường căng thẳng lấy lòng đi theo sau Sở Phong kia làm không ít chuyện.
Tuy trong lòng Lan Chi rất tức giận với Sở Phong.
Nhưng quan trọng nhất, vẫn tiểu hầu gia vui vẻ.
Vì cái gì chỉ nhiễm chút phong hàn mà đã không ra được?
Bởi vì không có bạc?
Về sau chuộc thân, có phải ngày nào cũng muốn bạc?
Lan Chi do dự lên tiếng
"Tiểu hầu gia, lúc trước ngài phân phó nô tỳ dùng năm ngàn lượng tìm mua dạ minh châu Nam Hải, hiện giờ đã mang đến."
Nói đoạn Lan Chi đem hộp được làm từ gỗ tử đàn, mở ra.
Một viên dạ minh châu cực lớn liền xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Bảo ma ma thiếu chút nữa xem đến rớt cả tròng mắt.
Ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm viên dạ minh châu.
Dạ minh châu năm ngàn lượng?
Là trân phẩm Nam Hải?
Bảo ma ma rốt cuộc nhịn không được, đi lên trước
"Hầu gia, có thể cho Bảo ma ma ta xem kỹ một chút không?"
Tô Yên gật gật đầu
"Xem đi."
Bảo ma ma nhận lấy từ trong tay Lan Chi.
Đôi tay kích động đến nỗi run lên.
Thứ tốt đương nhiên gặp qua không ít.
Nhưng đồ tốt như vậy, vẫn là hiếm thấy.
Bảo ma ma nhìn nửa ngày, cao hứng đến mức đưa hộp lên ôm vào trong ngực.
Cung kính nói với Tô Yên
"Tiểu hầu gia, để Bảo ma ma ta đi khuyên nhủ Sở Phong, tuy là cảm phong hàn, thân thể không khỏe, nhưng cũng nên tới gặp ngài một chút.
Sở Phong thích nhất dạ minh châu, hiện giờ tiểu hầu gia ngài mua được với giá cao như vậy, Sở Phong cũng nên hiểu được dụng tâm của ngài."
Nói xong, Bảo ma ma liền tính ôm dạ minh châu đi vào tiểu viện.
Tô Yên chợt lên tiếng
"Từ từ"
Bà ta sửng sốt, mặt đầy ý cười
"Tiểu hầu gia, có chuyện gì sao?"
Tô Yên liếc nhìn Lan Chi
"Để dạ minh châu lại đây."
Thân thể Bảo ma ma cứng đờ
"Tiểu hầu gia?"
Lan Chi luôn nghe lệnh hành sự, tiến lên đoạt lại dạ minh châu trong ngực Bảo mụ mụ.
Tô Yên nhìn nước trà.
Lại nhìn sắc trời bên ngoài, đã hoàn toàn tối đen, nói
"Hôm nay ta tới, là để tuân thủ lời hứa. Đến lúc hoàng hôn sẽ chuộc thân cho hắn.
Hiện giờ, sắc trời đã tối, hắn không muốn, vậy liền thôi đi."
Lời này vừa ra, Bảo ma ma hoàn toàn bất động đứng đó.
"Hầu, hầu gia, ngài đừng nóng giận, Sở Phong vì chờ ngài mới nhiễm phong hàn, đoán chừng làm vậy cũng là muốn cho ngài quan tâm đến hắn nhiều hơn."
Sau đó, Bảo ma ma quay về phía gã sai vặt, quát
"Thất thần cái gì?! Còn không mau đi gọi một lần nữa??"
Khẩu khí Bảo mụ mụ tăng thêm không ít.
Gã sai vặt lập tức gật đầu, đi đến hậu viện.
Tô Yên nhìn mấy nữ tử kia đánh đàn, chỉ cảm thấy có chút nhàm chán.
Nàng cúi đầu, không nói gì.
Bảo mụ mụ lập tức nói
"Tiểu hầu gia không hài lòng với các cô nương này sao?
Hoa Mãn Lâu chúng ta mới tới mấy tiểu quan mảnh khảnh, tiểu hầu gia có muốn nhìn chút không?"
Giọng nói vui vẻ, căn bản không đợi Tô Yên trả lời.
Bảo ma ma trực tiếp cho gọi người
"Đi! Mang mấy tiểu quan mới tới ra, để tiểu hầu gia nhìn xem."
Tâm tình Bảo mụ mụ lúc này chợt cao chợt thấp.
Tô Yên gác chung trà lại trên bàn.
Đứng dậy.
Nói với Lan Chi bên cạnh
"Phát bạc cho các nàng"
"Các nàng" ở đây là chỉ những người ử vừa mới vây xung quanh Tô Yên.