Chương 1851: Xin chào, Thiếu soái! 29

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:53:41

Hắn không quên, lúc ở Bách Nhạc Môn Tô Yên đã nói thích hắn đâu. Tô Yên "Chỗ nào cũng thích." Nguyên Tử Mật nhắm mắt lại, giọng nói trầm thấp "Tôi là người đàn ông đầu tiên em thích sao?" Tô Yên "Ừm." Nghe thấy cô trả lời, người nào đó mới hoàn toàn thả lỏng. Hai người dựa gần nhau, hơn nửa người hắn đều đè lên người cô, Tô Yên đỡ hắn. Chỉ là đường đi hơi xa, trong lúc bất tri bất giác, Tô Yên bị Nguyeenn Tử Mật đè vào ghế dựa. Hắn mở mắt ra hỏi "Ăn kẹo?" Nói xong, hắn như muốn nghiệm chứng, lại cúi xuống hôn cô. Hôn trong chốc lát lại buông ra, ánh mắt đen trầm, bắt đầu hôn hôn khắp nơi. Ái muội lên men, trong không gian yên tĩnh, tiếng hôn môi càng thêm rõ ràng. Cấp dưới ngồi phía trước lái xe mà mặt đỏ bừng lên. Thiếu soái thật sự không câu nệ tiểu tiết. Ừm, quả nhiên không hổ là phong thái của đại tướng. Bóng đêm đen nhánh, ánh trăng bao phủ. Ở cửa tòa nhà, binh lính đeo súng đứng thẳng tắp, vây thành vòng tròn quanh xe. Lái xe đã sớm ra ngoài chờ. Nhưng quan trọng là, chủ nhân của chiếc xe cứ chậm chạp không chịu đi ra. Qua một khoảng thời gian, lúc này Nguyên Tử Mật mới chậm rãi xuống xe. Nửa người dưới vẫn chỉnh tề, nửa người trên có chút hỗn độn, cổ áo mở tung ra. Tô Yên xoa miệng, môi đỏ bừng. Tóc tai rối tung, rũ xuống dưới. Áo khoác quân trang của Nguyên Tử Mật hiện giờ lại yên vị trên người cô. Nguyên Tử Mật thấy cô đã xuống xe, liền tiến tới ôm lấy người đi vào trong nhà. Tô Yên đeo giày cao gót, mới vừa đi hai bước, Nguyên Tử Mật cúi đầu nhìn, sau đó dừng chân, quyết đoán bế người lên. Hắn vừa ôm Tô Yên đi vào trong, vừa nói "Hôn hai cái liền không đi nổi. Lúc đánh nhau với mười mấy thuộc hạ của tôi cũng không thấy em yếu ớt như thế này." Tô Yên "Chỉ là mệt một chút." Hắn cau mày lại "Còn có thể tiếp tục?" Tô Yên lập tức nói "Không thể." Một đám cấp dưới nhìn thiếu soái hiếm khi cao hứng, không dám lên tiếng. Bởi vì chuyện lúc tối, Tô Yên bị cưỡng chế ở lại đây. Cô vốn là muốn về chỗ ở của mình, nhưng mà mỗi ngày Nguyên Tử Mật luôn đúng giờ xuất hiện ở đầu ngõ của Bách Nhạc Môn, nếu cô không đi theo hắn, hắn chắc chắn sẽ trói cô đưa đi... Lần tiếp theo Tô Yên nhìn thấy Nguyên Tử Tân là trong một buổi chiều nọ. Hôm đó, đúng lúc Tiểu Hồng mang một túi vàng tới tìm cô. "Yên Yên, Yên Yên!" Tô Yên đang ơ Bách Nhạc Môn luyện hát, đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ cột hai búi tóc chui vào trong lòng ngực cô. Leng ka leng keng, túi tiền trong tay Tiểu Hồng căng phồng, phát ra tiếng kêu vui tai. Tiểu Hồng ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Tô Yên "Yên Yên, Tiểu Hồng mua kẹo hồ lô cho chị ăn!" Nói xong, Tiểu Hồng quơ quơ túi tiền trong tay. Tiếng va chạm bên trong càng lớn. Tô Yên hỏi "Em lấy bạc ở đâu?" Tiểu Hồng lắc đầu "Không phải bạc." Tô Yên "Đá sao?" Tiểu Hồng mở túi tiền ra "Là vàng!!" Tiếng con nít ngây ngô, vô cùng hưng phấn. Nói xong, Tiểu Hồng liền đưa túi vàng kia vào trong tay Tô Yên. "Cho chị, cho chị. Cho Yên Yên." Tô Yên sửng sốt. Cô sờ túi tiền, mặt trên có khắc một ký tự. Cô nghi hoặc hỏi "Túi tiền này ở đâu ra?" Tiểu Hồng ngây ngô nói "Là người ta cho đó." Sau khi nói xong, Tiểu Hồng lại bổ sung thêm một câu "Là bọn họ tự nguyện cho mà." Tô Yên "Bọn họ? Không phải chỉ có một người?" Tiểu Hồng dùng sức gật đầu "Rất nhiều, rất nhiều người cho em và Cổ Vương bạc đó." Không chỉ bạc, còn có vàng, còn có châu báu, còn có cả ngân phiếu nữa.