Giữa cổ thiếu nữ có xăm hình hoa bỉ ngạn, cúi đầu thấp một chút liền thấy được.
Hiện giờ đúng là thời điểm mặt trời vừa mới nhô lên, mang theo từng đợt thái dương ấm áp nhẹ nhàng chiếu vào phòng, ánh lên người thiếu nữ mặc đồ đỏ.
Thiếu nữ nheo nheo mắt, ngẩng cổ trắng nõn lên.
Cằm vẽ ra độ cung đẹp đẽ.
Thiếu nữ bỗng nhiên nói một câu
"Nghe nói trong nhân loại các người có anh hùng tên Hậu Nghệ, bắn hạ tám mặt trời ."
Đầu ngón tay gõ một chút cầu thang
"Sao hắn không bắn nốt cái này đi, để lại làm ta thật chướng mắt."
Ngay khi ánh sáng chuẩn bị chiếu tới trên người cô.
cô khẽ lay động, hơi thở hắc ám quanh thân liền ngưng kết, phía sau có người bất tử mặc áo đen xuất hiện chắn trước mặt, che khuất ánh nắng kia cho cô gái.
Mà Tiểu Hồng đang quay xung quanh cũng đột nhiên thanh tỉnh lại.
Ánh sáng Minh Thạch ở trên trán dần dần biến mất.
Tiểu Hồng ngẩng đầu lên, mờ mịt trong chớp mắt.
Sau đó tung ta tung tăng chạy tới trước mặt Tô Cổ.
Giây tiếp theo liền hóa thành hình người.
Cả người chần chụi, ở Tô Cổ trước mặt nhảy nhót.
Tô Cổ ngồi ở trên ghế, giống như cọc gỗ bị Tiểu Hồng vây quanh.
Tiểu Hồng
"Lúc nãy ta làm sao vậy?"
Nó hình như mất đi ký ức.
Tô Cổ liếc nó một cái
"Bị minh thạch khống chế."
Tiểu Hồng gật gật đầu
"À"
Tiểu Hồng bắt đầu không nhịn được lo lắng
"Nó không có ăn vụng mấy thứ không thể ăn vào trong bụng ta chứ?"
Tô Cổ thấy nó ngu xuẩn như vậy, cố nhẫn nhịn mà trả lời nó
"Vừa nãy ngươi biểu hiện rất tốt."
Tiểu Hồng nghe được như vậy, không nhịn được mà ưỡn thẳng cái lưng nhỏ.
Cô gái áo đỏ nhắm mắt lại, bật cười lên.
Cô dựa vào người bất tử ở sau lưng, đứng ở dưới bóng râm.
Sợi tóc bị gió thổi bay nhẹ nhàng.
"Con rắng ngốc như vậy, sống có ý nghĩa gì chứ? Chi bằng để minh thạch tồn tại thay ngươi còn hơn."
Khi đang nói chuyện, nghe được phía cầu thang có người đang đi đến.
Cô gái vẫn không mở mắt mà chỉ nghiêng nghiêng đầu
"Cô rốt cuộc cũng tới."
Dứt lời, nơi mắt cá chân trắng nõn có một chuỗi hình xăm như chú ngữ, tản ra ánh sáng màu xám.
Cô gái kêu rên một tiếng.
Tô Yên mỗi bước chân tới gần, chỗ mắt cá chân kia dường như lại sáng thêm một chút.
Chỉ là thiếu nữ kia vẫn không hề phản ứng, chị đứng dựa vào người bất tử ở sau lưng.
Tô Yên
"Nam nhiễm."
Khó có người mà Tô Yến mới chỉ nhìn qua một lần đã nhớ rõ tên.
Cô gái này chính là người ở trong lao ngục của Minh giới, ngồi trên vương tọa bằng bụi gai.
Cô gái nhắm mắt lại,
"Ta tới chỗ này để lấy lại minh thạch thuộc về ta."
Tô Yên
"Lấy nó đi, Tiểu Hồng sẽ thế nào?"
Nam nhiễm cười mở miệng
"Ta quản chuyện đấy làm gì?"
Con rắn kia sẽ như thế nào?
Cô nào biết đâu.
Cô cũng là lần đầu tiên thấy có con rắn có thể nuốt được minh thạch đấy.
Tô Yên đi xuống cầu thang, nhìn người Bất Tử xung quanh Nam Nhiễm.
Thực nghiêm túc nói
"Vậy không thể lấy đi."
Một lúc lâu sau, nam nhiễm rốt cuộc mở mắt.
Hai người đối diện với nhau.
Đôi mắt màu đen của Tô Yên chậm rãi rút đi biến thành màu kim sắc.
Nam nhiễm có đôi mắt màu xám.
Chỉ có người bất tử mới có đôi mắt đấy.
Nam nhiễm nhìn Tô Yên thật lâu.
Bỗng nhiên vươn tay, ấn ở vị trí ngực Tô Yến.
Nam nhiễm môi đỏ như hoa khẽ cười, khó được lúc nghiêm túc nói
"Cô đưa tim của cô cho ta đi."
Tô Yên trầm mặc.
Nam nhiễm tới gần cô
"Cô có nguyện vọng gì, ta đều giúp cô thực hiện. Thứ cô thích, ta cũng sẽ thích."