Hắn đến bây giờ cũng chưa nghĩ ra, cô rốt cuộc là vì cái gì mà trở về.
Cô muốn thứ gì từ trên người hắn?
Nhưng mà, hắn không nghĩ tới mình còn muốn ở bên cô hơn cả tưởng tượng của bản thân.
Từ khi cô xuất hiện, mỗi ngày hắn luôn là nhớ tới cô.
Cô là kẻ phản bội, cô vứt bỏ hắn.
Một người như vậy, dựa theo đạo lý mà nói, mình hẳn là ghét bỏ.
Nhưng mà ôm cô đi vào giấc ngủ, tất cả đều nói cho hắn biết, hắn không chán ghét cô.
Một khắc khi cô xuất hiện kia, so sánh với những thương tổn đã từng phải chịu, hắn thế nhưng cảm thấy cao hứng còn nhiều hơn.
Mười năm.
Hắn cho rằng cô sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Mí mắt Lục buông xuống, nhìn gương mặt Tô Yên.
Tay hắn chậm rãi đặt ở trên cổ cô. Đọc thêm nhiều truyện ở || trùmt ruyện. c o m ||
Hắn hiện tại, chỉ cần dùng một chút lực là có thể bóp chết cô.
Như vậy, sẽ không bao giờ lo lắng cô rời đi nữa, hoặc là phản bội hắn.
Tí tách, thời gian một chút qua đi.
Lông mi Lục rung động trong chớp mắt.
Hắn ôm người vào trong lòng ngực.
Ân, cô còn sống, càng làm cho hắn vui mừng hơn chút.
Tô Yên chính là bị hắn ôm chặt đến tỉnh.
Eo bị kéo đau lợi hại.
Cô mở to mắt, ý thức còn chưa có thanh tỉnh.
Trong vô thức tới gần hắn, ở trên đôi môi kia hôn một cái, sau đó lại nhắm hai mắt lại.
Giọng nói mềm mại
"Ngủ tiếp trong chốc lát."
Giữa trưa hôm qua cô tỉnh lại, liền vẫn luôn trợn tròn mắt nhìn hắn tới nửa đêm.
Mới vừa ngủ không bao lâu đã bị hắn làm tỉnh rồi.
Cô vừa nói vừa rúc đầu vào trong lòng ngực hắn.
Có lẽ cảnh tượng này đã xảy ra rất nhiều lần, thế cho nên thân thể theo bản năng tự làm chủ.
Lục cúi đầu nhìn nữ nhân trong lòng mình.
Đôi mắt hắn sâu thẳm
"Nàng vừa hôn ai?"
Tô Yên lông mi run run,
"Đại ······"
Hai chữ Đại Ngư còn chưa ra miệng.
Tiểu Hoa
"Lục, ký chủ! Là Lục! chị nói Lục!!"
Tô Yên
"······ Lục"
Bởi vì cô còn chưa tỉnh ngủ, thế cho nên giọng nói mơ hồ.
Khi vừa mới bắt đầu nói cũng nghe không rõ lắm, nhưng từ thứ hai thì vẫn mơ hồ nghe ra được chính là Lục.
Nghe thấy cái này, thân thể Lục thoáng thả lỏng.
Cả nửa ngày cũng không có mở miệng.
Tô Yên vừa thoáng thanh tỉnh, chung quanh không có thanh âm, liền lại ngủ.
Hắn cọ ở bên tai Tô Yên, hồi lâu sau
"Nàng sẽ lại rời đi sao?"
Lời này hỏi ra, nửa ngày đều không có được đáp án.
Hắn cúi đầu xem, cô sớm đã ôm hắn ngủ say.
Tiểu Hoa cũng không dám đánh thức ký chủ.
Dù sao đối mặt vấn đề này, cảm giác trả lời như thế nào cũng không đúng.
Ân, ký chủ ngủ vẫn là tốt nhất.
Khi Tô Yên tỉnh lại đã là giữa trưa.
Vừa mở mắt ra liền thấy được một gương mặt tuấn mỹ phóng đại trước mặt mình.
Lục nhắm mắt lại, nằm đối diện cô.
Tô Yên dừng trong chốc lát.
Tiểu Hoa
"Ký chủ chẳng lẽ chị không nghĩ hôn một cái?"
Tô Yên
"Vì cái gì?"
"Lúc ký chủ mơ màng, còn mở to mắt hôn một cái đâý."
Tuy rằng, vấn đề này có làm hay không cũng không sao.
Nhưng là nghe Tiểu Hoa nói đúng lý hợp tình như vậy, giống như không hôn một chút liền không đúng.
Tô Yên thò lại gần, bẹp, hôn một cái.
Mới vừa hôn xong, Lục liền mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Đại khái, khả năng là Tô Yên cảm thấy mình trộm hôn người khác bị phát hiện, có điểm không tốt.
Co bèn duỗi tay bưng kín đôi mắt hắn, sau đó yên lặng thối lui đến một bên.
Sau đó mới buông tay ra.
Lục
"Tỉnh rồi?"
Giọng hắn khàn khàn, nhưng mà vẫn rất êm tai.
Tô Yên gật đầu.
"Ân"
Hắn nâng tay lên.
Không biết khi nào, quyển bút ký Tô Yên đặt ở trên bàn đã tới trong tay của hắn.
Hắn mở miệng
"Không giải thích?"
Tô Yên còn chưa nói chuyện, hắn lại bồi một câu
"Chạy xa như vậy, rời đi cả đêm, chính là vì cái này?"