Tiểu Hoa tưởng tượng ra một khung cảnh thật đẹp.
Đương nhiên.
Đương sự Tiểu Hoa chỉ dám suy nghĩ ở trong lòng.
Nó bây giờ cũng không dám mở miệng nói chuyện.
Tuy nhiên, ngoài sự sùng bái, nó còn có một chút sợ hãi.
Ký chủ thật hung dữ.
Bất quá ký chủ thật ngầu a -
Không có gì bất ngờ xảy ra, thủ lĩnh sói xám cũng bị hành hạ tàn nhẫn đến chết.
Bị Tô Yên đâm một nhát dao ngay sống lưng.
Lập tức mất sức chiến đấu, ghé vào cửa động kéo dài hơi tàn.
Với thị giác của Cesar, đây là một trường hợp khó tin?
Máu chảy thành sông.
Kỳ thật thú nhân bọn họ khi chiến đấu.
Thường xuyên sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Tử vong, tùy lúc đều có khả năng.
Dã tính, khiêu chiến, chiến đấu, đã khắc sâu trong xương cốt của thú nhân bọn họ.
Nhưng có một ngày, Cesar thế nhưng nhìn thấy một tiểu giống cái nhu nhược, cầm một con dao.
Đánh một đám sói đến huyết tinh đầy trời không thể kháng cự nổi.
Điều này không thể nào hình dung hay tưởng tượng được.
Giống như là, kỳ tích.
Quá chấn động.
Lực lượng cường đại như vậy, đủ để cho bất kì thú nhân nào nhìn thấy trường hợp kia đều sẽ ngây ngốc không kháng cự được.
Tí tách, tí tách.
Không biết khi nào, mưa dần dần ngừng rơi.
Trên đầu nguyên bản còn ngùn ngụt mây đen, bây giờ hình như lại muốn tan đi.
Gió lạnh thổi tới, tiêu tán càng nhanh.
Mây đen đi rồi, mặt trời hoàng hôn lộ ra.
Dần dần, mưa nhỏ cũng ngừng lại.
Hết mưa rồi.
Tô Yên trong tay nắm chủy thủ.
Tí tách, giọt mưa theo chủy thủ chảy xuống trên mặt đất.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Cảm nhận được ánh mặt trời bao phủ ở trên người.
Sau đó cúi đầu.
Cô mở to mắt, nhìn một vòng bầy sói đã chết.
Tiếp đến thu hồi dao nhỏ lại.
Trong ánh mắt. lạnh nhạt đang từng chút tan đi.
Nhìn qua giống như đã khôi phục bình thường.
Lắc lắc cánh tay, lắc lắc chân.
Mệt mỏi quá a.
Chớp chớp mắt.
Vừa mệt vừa đói.
Tầm mắt cô dạo qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Cesar đang đứng ở cửa động.
Cô nhỏ giọng nói
"Cesar"
Cô gọi hắn.
Đi về phía Cesar.
Cesar từ biểu tình khiếp sợ đến bình tĩnh.
Sau đó, tầm mắt quét một vòng trên người Tô Yên.
Xác nhận cô không bị thương.
Sau đó, mày nhướng lên.
Hắn một câu đều không nói, chỉ là nhìn Tô Yên.
Tô Yên duỗi tay, lôi kéo tay gấu của hắn
"Cesar, thật đói."
Âm thanh mềm mại.
Hắn nhìn.
Tựa hồ, cô vẫn là tiểu giống cái mềm mại của hắn.
Hiện tại trong đầu bạch hùng là một mảnh hỗn loạn, chỉ làm việc bằng bản năng.
Bế tiểu giống cái lên, đi về phía dòng nước suối.
Thuận đường hái cho cô ít trái cây lót bụng.
Chờ cô tắm rửa xong.
Bộ váy trắng trên người cũng đã được giặt qua.
Sau đó, trên người cô liền mặc vào áo bào trắng thường ngày của Caser.
Cô bị bọc kín mít, được Cesar ôm vào trong ngực, biểu tình nghiêm túc đi về hướng sơn động.
Chờ đến khi bọn họ trở về.
Nguyên bản bầy sói chết ở cửa động đã không thấy.
Đám sói là một tộc rất đoàn kết.
Nếu tộc nhân chết đi, cũng phải lôi về chôn cất.
Đại khái, những con sói còn sống đem những con sói đã chết rời đi.
Chỉ là ở cửa động còn nồng nặc mùi máu tươi.
Chứng tỏ một trận chém giết điên cuồng kia không phải ảo giác.
Tô Yên một đường gặm trái cây.
Thời điểm trở lại cửa động, cô mệt đến không buồn động.
Cô biết, lúc này nên chờ Cesar dò hỏi, cô sẽ cho hắn một lời giải thích hợp lý.
Nhưng cầm cự không được, mắt nhắm lim lim, ở trong lòng ngực hắn ngủ mất rồi.
Cesar trở lại trong động.
Nhìn Tô Yên ngủ.
Thật tức muốn hộc máu.
Tiểu giống cái này, thế nhưng không thèm giải thích với hắn đã ngủ rồi?
Có cảm thấy đã theo đuổi được tới tay, hắn liền bị cô ăn gắt gao phải hay không?