Tô Cổ rất nhanh chuyển biến cách xưng hô
" Chị, nhà của chúng ta rất giàu sao?"
Chú Trương đột nhiên ho khan một tiếng.
Nhịn không được liếc mắt nhìn Tô Cổ ngồi trên ghế phụ.
Vị bạn học này, tốc độ nhận chị thật nhanh a.
Tô Yên
"Nuôi nổi."
Tô Cổ
"Ừm."
Chừng ba giây đồng hồ sau, Tô Cổ lại lên tiếng
"Em muốn mua ô tô thể thao."
Chú Trương lớn tiếng ho khan, liên tiếp nhìn Tô Cổ.
Tô Yên
"Em còn chưa thành niên."
Tô Cổ giật giật môi
"Vậy thôi đi."
Nói xong, dựa lưng vào ghế.
Nhắm hai mắt lại, giống như nghỉ ngơi.
Tư thái này, lời nói này, không hề giống bộ dáng của một đứa trẻ ở cô nhi viện.
Nếu không biết, người ta còn tưởng rằng vị này cũng là con ruột của Tô gia đấy.
Xe tới nơi, chú Trương xuống xe.
"Tiểu thư, bác sĩ thú y đã chờ phòng khách. Chính là con chó nhỏ này sao?"
Tô Yên gật gật đầu
"Vâng."
Vừa đáp lời vừa đi vào trong.
Vết thương của con chó nhỏ không tính là quá nghiêm trọng, vẫn còn cứu được.
Căn cứ vào lời nói của bác sĩ, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy hôm là được.
Sau khi khâu năm mũi, chú chó trắng nhìn qua càng héo.
Liên tiếp rúc vào trong lòng Tô Yên, hai cái móng vuốt nhỏ giữ lấy đồng phục của cô, nhắm mắt lại không chịu buông.
Tô Yên muốn đặt nó sang bên cạnh, mới vừa rời tay đi, chó con liền bắt đầu rên rỉ.
Không ngừng kêu gào.
Cho đến khi nó bò vào trong lòng Tô Yên mới bằng lòng im lặng.
Tiểu Hoa
"Ký chủ, con chó này không phải là đang ăn vạ chị chứ?"
Chú Trương tiễn bác sĩ thú y đi.
Chỉ còn lại Tô Cổ, Tiểu Hồng, còn có Tô Yên cùng con chó kia.
Một lớn một nhỏ, trầm ngâm nhìn chó con.
Có vẻ đã học được chút kinh nghiệm từ trên người nó.
Từ lúc hai đứa nó đi theo Tô Yên tới nay, chưa từng được nhận đãi ngộ như thế này đâu.
Cho đến bây giờ, thời gian hai đứa nó được ôm Tô Yên cộng lại, còn chưa dài bằng con chó này đâu.
Đây có phải là kiểu đứa trẻ biết khóc sẽ có kẹo ăn trong truyền thuyết hay không?
Tiểu Hồng căm giận
"Yên Yên, bất công!"
Tô Yên nhìn chó con trong lòng, lại nhìn nhìn Tiểu Hồng
"Nó quá nhỏ."
Tiểu Hồng mếu máo
"Em cũng nhỏ."
"Nó bị thương."
Tiểu Hồng vừa nghe cái này, nhìn trên người con chó dính đầy máu, nhỏ giọng nói
"Vô dụng."
Tựa hồ là cảm thấy Tô Yên nói có đạo lý, liền không tranh cái gì nữa.
Tô Cổ lại không dễ lừa như vậy
"Yên Yên đối với nó có sự kiên nhẫn khác biệt."
Tô Yên
"Ngày mai em có thể đi học."
Lời này chạm đến tâm Tô Cổ.
Hắn liền nhấc chân, đá đá Tiểu Hồng ở bên cạnh
"Đi thôi, đi ngủ."
Tiểu Hồng đi theo sau mông Tô Cổ, tung ta tung tăng nói
"Ta không muốn đi học."
Tô Cổ
"Sợ bị giáo viên phát hiện?"
Tiểu Hồng nghi hoặc
"Phát hiện cái gì?"
Tô Cổ liếc nó một cái, nhàn nhạt nói
"Sợ bị phát hiện đầu óc của ngươi quá ngu ngốc."
Tiểu Hồng
"Hừ!"
Mới vừa hừ xong đã bị Tô Cổ kéo lên lầu.
Tô Cổ cũng thật bình tĩnh, hoàn toàn coi nơi này trở thành nhà mình.
Tùy tiện mở một gian phòng cho khách, liền kéo Tiểu Hồng đi vào.
Trong phòng khách, chỉ còn lại Tô Yên cùng chó con.
Lúc này, bỗng nhiên thanh âm Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, phát hiện mảnh nhỏ Chủ Thần."
"Ở đâu?"
"Ở ... trên người con chó này O-o..."
Dứt lời, Tô Yên cùng Tiểu Hoa đồng thời trầm mặc.
Sau đó, Tiểu Hoa như là phát hiện ra cái gì
"Trách không được ký chủ đối với con chó này không bỏ được a, thì ra chị đã sớm phát hiện ra?"
Tô Yên
"Ta không hề phát hiện ra."
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Nuôi nó đến lúc chết."
Tiểu Hoa nghe xong.
Lời này sao nghe cứ quái quái?
"Ký chủ, vạn nhất linh hồn nó là của Quân Vực đại nhân thì sao?"
"Cho nên ta mới phải nuôi nó đến chết."