Tư Đồ Tu thưởng thức bàn tay nàng.
Giọng nói sâu kín
"Bệ hạ giấu thần ở nơi này. Thần cảm giác như bị bệ hạ cấm sủng."
Tô Yên không nói lời nào.
Hắn liền một câu tiếp một câu
"Chẳng lẽ bệ hạ định nuôi nhốt thần? Để thần chỉ hầu hạ riêng một mình bệ hạ?"
Nói như vậy, nhưng Tư Đồ Tu lại đang cười.
Cười cực kỳ đẹp.
Hắn duỗi tay sờ tới bên hông Tô Yên.
Nàng giơ tay, bắt lấy tay hắn.
Thuận đường cũng bắt lấy bàn tay còn lại.
Nàng sức lực lớn, chỉ cần không muốn cho hắn thoát ra, hắn dù có làm gì cũng không trốn được.
Thấy hắn há mồm còn muốn nói tiếp.
Lúc này, Triệu Mộ đã vào.
Nàng thuận tay cầm 3 quyển tấu chương nhét vào trong miệng Tư Đồ Tu.
Cuối cùng cũng an tĩnh, không còn lo lắng hắn đột nhiên lên tiếng.
Triệu Mộ đi vào trong điện, quỳ lạy
"Bệ hạ."
Tô Yên ra tiếng
"Ái khanh có chuyện gì sao?"
Triệu Mộ cúi đầu
"Bệ hạ, thần nghe nói Thất hoàng tử của Phong Lâm quốc lưu lại Thiên Thánh quốc làm con tin."
"Đúng vậy."
"Thần cho rằng, đây là một cơ hội tốt."
"Cơ hội?"
"Cơ hội có thể đạp đổ Nhiếp Chính Vương."
Vừa dứt lời.
Tô Yên không nói gì.
Đạp đổ Nhiếp Chính Vương.
Nhiếp Chính Vương hiện tại ở đang ở dưới gầm bàn đây này.
Lời ngươi nói hắn đều nghe được đấy.
Tô Yên
"Trẫm đã hiểu, ái khanh không cần nhiều lời."
Triệu Mộ ngẩng đầu, trong mắt sáng ngời
"Xem ra bệ hạ cũng nghĩ giống thần?"
Tô Yên gật đầu
"Ừ"
Biểu tình trên mặt Triệu Mộ nháy mắt trở nên vô cùng sinh động.
"Bệ hạ, nếu việc này thành công, ngày sau nhất định có thể đạp đổ Nhiếp Chính Vương."
Tô Yên gật đầu
"Ừ"
Triệu Mộ lại hỏi
"Xin hỏi bệ hạ, việc này người đã cùng Thất hoàng tử nói qua chưa?"
Tô Yên không muốn tiếp tục nghe.
Rất muốn đuổi hắn đi.
"Ái khanh còn có chuyện khác?"
Triệu Mộ quỳ lạy
"Nếu bệ hạ chưa nhắc tới chuyện liên hôn cùng Thất hoàng tử, thần nguyện ý đảm nhận việc này, vì bệ hạ mà làm thuyết khách."
Lần này, Tô Yên hoàn toàn trầm mặc.
Ngăn cản nửa ngày vẫn là không ngăn được.
Triệu Mộ bên kia hình như có rất nhiều lời muốn nói.
Một câu tiếp một câu
"Bệ hạ, chỉ cần ngài cùng Thất hoàng tử liên hôn, đạt được sự ủng hộ của Phong Lâm quốc, hình thành được thế lực chống lại Tư Đồ Tu. Sớm hay muộn cũng có một ngày tên ác tặc kia sẽ ngã ngựa."
Tô Yên nghiêm túc
"Hắn không phải ác tặc."
Nói xong, nàng lại bồi thêm một câu
"Trẫm không có ý định nạp phi."
Triệu Mộ sửng sốt
"Bệ Hạ là tính toán cho Thất hoàng tử ngôi vị Hoàng Hậu?"
"Trẫm đã hứa cho người khác."
Tô Yên vừa dứt lời.
Triệu Mộ ngược lại càng thêm nóng nảy
"Bệ hạ, đại cục làm trọng!"
Tô Yên tầm tuổi này, mười sáu, mười bảy tuổi, hoa tiền nguyệt hạ*, hắn cũng có thể lý giải.
* Hoa tiền nguyệt hạ – 花前月下 – huā qián yuè xià (trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu.
Nhưng bệ hạ là hoàng đế.
Chung quy là không thể giống người khác.
Tô Yên cảm thấy ánh mắt người nào đó ở phía dưới cái bàn kia quá bức người.
Thế cho nên nàng không có ngốc mà cúi xuống nhìn hắn.
Chỉ nói với Triệu Mộ đang quỳ bên dưới.
"Ái khanh nếu không có chuyện khác. Liền lui ra đi."
Triệu Mộ sốt ruột.
Hoàn toàn không có ý tứ muốn đi.
Hắn vừa quỳ vừa tiến lên một bước.
Lên tiếng
"Bệ hạ! Ngài nếu thập phần yêu thích nam tử đó, vậy hãy phong cho hắn làm phi. Còn Thất Hoàng tử Phong Lâm quốc mới là cơ hội quan trọng nhất của bệ hạ."
Nếu vì nữ nhi tình trường mà bỏ lỡ lần này.
Ngày sau sợ là khó có cơ hội tốt như thế này.
Tô Yên còn chưa kịp nói chuyện.
Liền nghe "cạch" một tiếng.
Là tiếng thứ gì đó rơi xuống, nện vào chân nàng.
Cúi đầu nhìn, ba quyển tấu chương nàng nhét vào trong miệng Tư Đồ Tu đã rơi xuống.
Hắn ngậm ý cười, yết hầu lăn lộn
"Bệ hạ cảm thấy, hắn nói đúng sao?"
Âm thanh bất thình lình vang lên làm Triệu Mộ đang sốt ruột lập tức im bặt.
Đây là điện Càn Khôn.
Không có tuyên triệu không được đi vào.
Ai to gan như vậy, dám trốn ở nơi này??
Sau đó, Triệu Mộ nghe ngữ điệu nói chuyện này lại cảm thấy có chút quen tai.
Như là đã từng nghe qua ở đâu đó.