Một câu tiếp một câu mà trách móc.
Hoắc Vưu ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm mấy nữ sinh kia. Cuối cùng, tầm mắt dừng lại trên người Tô Yên.
Tô Kiêu nhìn Hoắc Vưu, sau đó cậu móc ra một bình dinh dưỡng, đưa cho Tô Yên.
Lực chú ý của Tô Yên bị bình dinh dưỡng Tô Kiêu đưa qua hấp dẫn. Cô nhận lấy, mở ra.
Trong ánh mắt Hoặc Vưu như có vũ bão, hắn vẫn không nói gì, chỉ xoay người rời đi.
Những nữ duy tu sư khác vẫn còn đang rất tức giận.
"Cô nhìn thái độ của hắn xem."
"Không thèm nói một lời xin lỗi sao?"
"Hắn quá cuồng vọng rồi."
Mỗi người một câu nói về Hoặc Vưu.
Tô Kiêu nhìn theo bóng lưng Hoặc Vn tiện lấy luôn cả cái nút chai lại, vặn chặt rồi cất vào trong túi.
Tô Yên nghi hoặc ngẩng đầu.
Tô Kiêu
"Chị khỏe như vậy, uống làm gì, phí!"
Dù sao cũng chọc được tên nào đó tức giận mà bỏ đi rồi.
Chị gái hắn có uống bình dinh dưỡng này hay không cũng chẳng quan trọng.
Tô Kiêu cũng đã nhìn ra Tô Yên tay không cũng có thể bóp chết mấy con chuột biến dị, cô còn cần phải uống mấy cái thứ dinh dưỡng này nữa sao?
Tô Yên chớp chớp mắt. Cô cảm thấy đứa em trai này lật mặt như trở bàn tay vậy
"Cậu cố ý?"
Tô Kiêu cũng không thèm che dấu, gật đầu.
"Tôi không thích hắn ta."
Tô Yên mờ mịt
"Tôi thích là được, liên quan gì tới cậu?"
Tô Kiêu nghe xong, thân thể hơi cứng lại. Liền nói một câu
"Chính vì chị như vậy, tôi lại càng không thích hắn."
Tô Yên nhìn người em trai này. Bỗng nhiên cô duỗi tay, đánh vào đầu hắn.
Tô Kiêu trợn mắt, không thể tin nổi.
"Chị đánh tôi?"
Tô Yên nghiêm túc
"Chuyện của tôi, cậu không cần nhúng tay vào."
Tô Kiêu tức đến đỏ mắt
"Chị nghĩ rằng tôi muốn quản chị sao???"
Nếu không phải chị là chị gái ruột của tôi, ai thèm phản ứng với chị.
Lời nói, hành động của hắn có điểm khác với lúc trước. Nhiều thêm chút tính trẻ con, giống với bộ dáng nhóc con giận dỗi
"Cậu không được khi dễ hắn."
"Vậy hắn khi dễ chị thì sao?"
"Đây là hai chuyện khác nhau."
"Là một chuyện."
Tô Kiêu cố chấp.
Tô Yên nhìn hắn, cũng không nói gì nữa. Cô nhìn theo hướng Hoặc Vưu rời đi. Chỉ một chút thời gian ngắn ngủi, bóng dáng hắn đã hoàn toàn biến mất.
Tâm tình Tô Kiêu cực kỳ mâu thuẫn. Chuyện hắn không thích Hoặc Vưu là sự thật. Nếu Tô Yên có thể thích một người khác, đó là chuyện tốt. Nhưng hiện tại nhìn xem, trong mắt cô chỉ có thằng nhãi thối Hoặc Vưu kia.
Thật chướng mắt.
Nhưng hắn lại không muốn làm Tô Yên thương tâm, hắn lại không muốn lợi dụng sơ hở của người khác. Cho nên, trong lòng Tô Kiêu, kết cục tốt nhất bây giờ chính là Tô Yên không thích Hoặc Vưu nữa, đá đít hắn. Sau đó Hoặc Vưu sẽ quen biết và ở bên một nữ nhân khác.
Chỉ là... Nhìn Tô Yên nhăn mày cả buổi. Kế hoạch này có vẻ không thực hiện được rồi.
Cho đến lúc hoàng hôn buông xuống cũng chưa thấy Hoặc Vưu quay trở về.
Tô Yên trầm mặc không nói lời nào. Hai đầu lông mày càng lúc càng nhăn lại.
Mà lúc này, Tiểu Hoa còn đang lải nhải trong đầu Tô Yên.
"Ký chủ, Nam chủ đại nhân đi lâu như vậy, không biết là làm gì nhỉ? Không mang theo đồ gì khác, hai ngày nay còn không chịu ăn uống gì, lại còn đánh nhau với con nhện lớn như vậy, tiêu hao nhiều tinh lực như vậy. Nam chủ đại nhân ra ngoài liệu có gặp phải một con nhện khác, rồi bị nó ăn tươi nuốt sống luôn không??"
Tô Yên nghĩ tới bộ dáng Hoặc Vưu lúc rời đi. Cuối cùng cô đứng dậy.
Tô Kiêu cắn một miếng bánh mì, nhìn Tô Yên.
Cậu không nói gì, giống như đã đoán trước được.
Tô Yên lên tiếng
"Chốc nữa tôi sẽ trở về."
Nói xong, cô đeo ba lô lên, đi theo hướng Hoặc Vưu rời đi.
Rốt cuộc, vẫn là sợ hắn xảy ra chuyện.
Cô vừa đi ra ngoài không bao lâu, liền nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói gọi mình
"Tô Yên"
Là Lý Nhã.