Tô Yên đỡ bả vai đi ra ngoài, quay đầu lại nhìn vị quân y kia.
Ở thời cổ đại, nếu nữ giả trang nam tham gia quân ngũ, đại phu chỉ cần bắt mạch, khẳng định cũng có thể phát hiện nguyên thân là nữ nhân.
Nhưng thấy hắn ta bình tĩnh như vậy, không hề có một chút thần sắc bất ngờ hay khiếp sợ nào cả.
Vậy chứng tỏ là hắn đã biết rồi.
Tô Yên đi vào trong lều trại.
Người đi ra đi vào không ngừng, không khí vô cùng khẩn trương.
Tô Yên tìm một nơi hẻo lánh ngồi xuống, thì thầm
"Tiểu Hoa."
"Ký chủ, em ở đây."
"Truyền ký ức cho ta."
"Dạ, ký chủ chờ em một lát."
Tiểu Hoa vừa dứt lời, Tô Yên liền nhắm mắt lại.
Hiện giờ nơi nàng đang ở là biên giới của Thịnh Nguyên quốc.
Kim Ngọc quốc sát biên giới chủ động phát động chiến tranh, nguyên thân ra chiến trường giết địch, bảo vệ quốc gia.
Nghe thì thấy vô cùng cảm động, nhưng thực sự nguyên thân không hề muốn ra chiến trường.
Nguyên thân có một vị ca ca vừa mới thành thân một tháng trước, Thịnh Nguyên quốc chiêu binh, mẫu thân của nàng thương con trai, liền bắt nàng đi lính thay ca ca mình.
Nguyên thân vốn là một nữ nhân, nếu như bị phát hiện, cả nhà sẽ bị xử tội chung, nhưng mẫu thân vẫn quyết tâm đẩy nàng ra chiến trường.
Đại khái là ở trong mắt mẫu thân, nàng sẽ chết ở trên chiến trường, dù sao cũng không thể bị phát hiện.
Vừa mới nhập ngũ được ba ngày, Kim Ngọc quốc chủ động khơi mào chiến tranh, thế tới vô cùng hung hăng.
Thịnh Nguyên quốc rơi vào tình thế bị động, buộc phải ứng chiến.
Sau đó dĩ nhiên là thất bại.
Thương vong vô số.
Nguyên thân là bộ binh thấp kém nhất. Ra chiến trường giết địch tất nhiên phải đảm nhận vị trí xông lên làm bia ngắm bằng thịt.
Đánh một đêm, tử vong mất 3000 binh sĩ.
Số người còn sống không tới trăm người.
Nguyên thân may mắn chỉ trúng một mũi tên, vẫn còn sống sót.
Nhưng 10 ngày sau, Kim Ngọc quốc tiến hành tấn công quy mô lớn.
Nguyên thân bỏ mạng.
Nghe nói sau đó triều đình hỗ trợ cho các gia đình có người chết 50 lượng bạc, số tiền đó được đưa đến tay mẫu thân của nguyên thân.
Bởi vì nàng thay ca ca tòng quân, nên chỉ có thể nói với bên ngoài nàng đã chết bất đắc kỳ tử.
Mẫu thân mang theo đại ca và đại tẩu tới nơi khác sinh sống, coi như nguyên thân chưa từng xuất hiện trên đời.
Đến cái bia mộ, nguyên thân cũng không có.
Trên cơ bản Tô Yên đã hiểu hết.
Tiểu Hoa lại nói tiếp
"Nguyện vọng của nguyên thân là sống sót trở về nhà."
Tô Yên gật đầu
"Được."
Nếu muốn sống sót về nhà, vậy thì phải chữa khỏi vết thương, chuẩn bị cho trận chiến 10 ngày sau.
Chỉ cần nàng sống sót, vậy là có thể trở về nhà.
Nàng vừa động đậy cánh tay một chút.
Đau đến tê tái tâm can.
Hiện giờ trời vừa mới hửng sáng, là lúc hai bên chỉnh đốn đội ngũ sau một hồi chiến đấu.
Người tới người lui, tiếng rên rỉ đau đớn truyền tới từ khắp nơi. Nhiều binh lính không nói một lời bặm môi khuân vác thi thể.
Chỉ mới tấn công một trận nhỏ đã khiến cho binh sĩ Thịnh Nguyên quốc thành như thế này.
Một đám đều giống như đã đoán trước được kết cục.
Cũng không trách được binh lính.
Muốn trách, phải trách triều đình.
Trọng văn khinh võ, trọng khoa cử, coi nhẹ các võ tướng.
Chỉ cần nghe thấy có người nói tham gia quân ngũ liền sẽ trào phúng một tiếng 'mãng phu'*.
*mãng phu: kẻ lỗ mãng
Nam tử phải gầy mới đẹp, ngâm thơ đối câu mới tao nhã trên có hoàng thất, dưới có bá tánh, tất cả đều như vậy.
Tin tức ngoài chiến trường truyền tới kinh thành, bá tánh kinh thành cũng không buồn quan tâm, chỉ cười khẩy nói một câu
"Đám người lỗ mãng đó thật vô dụng."
Núi cao, hoàng đế ở xa, đối với dân chúng trong kinh thành mà nói chiến sự cách xa vạn dặm cũng chẳng liên quan gì tới bọn họ.
Cho đến khi biên thành thất thủ, không tới một năm sau, Kim Ngọc quốc đã đánh tới kinh thành.
Quân đội đóng quân ngay tại chân núi sát kinh thành.
Lúc ấy, bá tánh và hoàng thất, toàn bộ quan viên triều đình mới sợ vỡ mật, luống cuống không biết phải làm thế nào.