Tiểu Hoa nghe Tô Yên nói xong, trầm mặc rồi lại trầm mặc.
Nó cảm thấy mình cần tìm một ít thoại bản chị em tương thân tương ái cho ký chủ xem một chút.
Nhắc nhở ký chủ, cải thìa... ừm... em trai dù lớn tới đâu cũng cần tình thương của chị gái.
Nghĩ như vậy, không biết nó cùng ký chủ đã đợi bao lâu mới nhìn thấy một thân ảnh đi từ trong bóng tối ra.
Càng tiến tới gần ánh đèn, càng nhìn thấy rõ. Là Tô Kiêu.
Chỉ là toàn thân hắn mang theo mùi máu tanh nồng. Trên người còn có dấu vết bị máu bắn lên. Hắn tới đấu trường ngầm làm gì, không cần nói cũng biết.
Tô Kiêu đi tới trước mặt Tô Yên rồi dừng lại,
Dưới ánh đèn, hắn nhìn cô, ánh mắt sâu xa. Không biết rốt cuộc là hắn nhìn cô, hay muốn xuyên qua cô nhìn thấy chuyện gì khác nữa.
Hai người nhìn nhau. Còn chưa kịp nói lời nào, liền bị một người đuổi theo Tô Kiêu chen vào.
"Đứng lại!"
Bước chân hắn ta hỗn loạn, cả người toàn mùi máu, lệ khí cuồn cuộn. Trên tay còn cầm theo một thanh đao dính máu.
Tô Kiêu quay đầu lại, nhăn mày. Gã kia cầm cây đao lên, bộ dáng hung thần ác sát đi tới.
"Đánh anh em của tao xong, muốn chạy sao?"
Tô Kiêu câu môi cười nói
"Sao? Không phục?"
Gã gằn giọng
"Hôm nay, nếu mày không để lại một cánh tay thì đừng hòng đi khỏi đây."
Dứt lời, gã liền giơ tay đẩy Tô Kiêu.
Tô Kiêu lùi về sau hai bước. Không biết hắn đã đánh đấm ở trong đấu trường bao lâu, hao phí rất nhiều tinh lực.
Gã giống như vô cùng biết rõ tình huống của Tô Kiêu
"Từ chiều tới giờ thắng 27 trận liên tiếp. Tên tiểu tử này quả thật là một mầm non vô cùng tốt."
Nói xong, dừng lại một chút.
"Nếu thời điểm mày còn lợi hại, có lẽ chúng tao thật sự không phải đối thủ của mày.
Nhưng mà... đánh liên tục tám tiếng đồng hồ, liệu bây giờ mày còn đủ sức để đánh cùng anh em chúng tao không?"
Người như vậy gã đã gặp rất nhiều.
Mới đến, nghe thấy mọi người trong đấu trường điên cuồng kêu gọi, cổ vũ, hormone bộc phát liền quên mình mà đánh đánh giết giết.
Rốt cuộc cũng là tuổi trẻ. Không suy nghĩ đến chuyện chiến đấu xong thì sẽ gặp phải chuyện gì tiếp theo.
Nếu bồng bột như vậy, cũng nên trả giá lớn cho những việc mình làm một chút. Nếu không đủ lớn, chỉ sợ về sau này sẽ không nhớ được lâu.
Gã cầm cây đao lên, lưỡi dao kề lên cổ Tô Kiêu. Vô cùng càn rỡ và đắc ý nói
"Tiểu tử, mày thành thật một chút chút cho tao, tao chỉ lấy của mày một cánh tay. Nếu mày không thành thật, hôm nay e là mày phải bỏ xác ở chỗ này."
Nói xong, lưỡi đao liền hướng xuống phía cánh tay Tô Kiêu. Chỉ là, đao không mảy may di chuyển một chút nào.
Gã ta vô cùng sửng sốt. Chỉ thấy chỗ sống đao bị một bàn tay mảnh khảnh giữ chặt lấy.
Tô Yên nhìn gã, nghiêm túc nói
"Hiện tại các ngươi lập tức rời đi, ta sẽ không đánh các ngươi."
Vừa dứt lời, không khí lập tức ngưng đọng lại. Sau đó, một trận cười nhạo ồn ào vang lên
"Ha ha ha ha ha ha, cô gái này, nơi này không có chuyện của cô, đi đi."
"Bằng không, cả cô tôi cũng sẽ không bỏ qua."
Khi một người nói lên câu kia, khuôn mặt hắn hiện lên biểu tình vô cùng dâm dê. Ý tứ lại vô cùng rõ ràng. Một cô gái gầy yếu như vậy, bọn gã sẽ không để vào mắt.
Tô Kiêu nhìn cô, sửng sốt một chút, một câu cũng không nói.
Tô Yên thấy mấy tên kia vẫn đứng ở đó cười sằng sặc. Cô nhấc chân, nghiêng người.
"Bụp!"
Đạp một nhát tới gã đang cầm cây đao. Chớp mắt, gã kia liền bị đạp bay xa mấy mét.
Tô Yên vừa ra tay, đám đàn ông càn rỡ kia liền ngậm miệng, trong đầu lóe lên ý nghĩ, cô gái này, không đơn giản.
Tô Yên xoay người, đầu tiên là nhìn thoáng qua Tô Kiêu, không có vết thương nào.
Lại quay đầu, nhìn mấy người kia
"Muốn tiếp tục lên đánh với tôi hay là muốn để chúng tôi khỏi đây?"
Cô hỏi.