Trong một con hẻm nhỏ sau KTV nào đó.
Tô Cổ đứng đó, mặc áo sơ mi trắng, hơn nữa khí chất của hắn thanh thanh lãnh lãnh, thế cho nên luôn đem đến cho người đối diện một cảm giác rất khó tiếp cận.
Đối diện với Tô Cổ là một nhóm bảy người đang đứng.
Tên cầm đầu mặc áo thun đen to rộng thùng thình cùng một chiếc quần túi hộp rách gối, trong miệng còn ngậm một chiếc tăm xỉa rang, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc
"Tô Cổ, người mày gọi đến đâu rồi?"
Sau đó, tầm mắt gã dừng lại ở Tiểu Hồng đang đứng cầm chocolate ăn ngon lành bên cạnh Tô Cổ, cười haha
"Đây là cứu viện của mày sao? Trông có vẻ rất lợi hại nha. Đến lúc đó mày nhớ phải bảo nó hạ thủ lưu tình, đừng đánh anh em chúng tao tàn phế đấy, ha ha ha ha ha ha ha."
Lời này dĩ nhiên là đang cà khịa Tiểu Hồng và Tô Cổ.
Vừa dứt lời, một lũ thanh niên đứng sau cười ầm lên.
Một tên đứng phía sau lên tiếng
"Thêm ca, đây là hot boy học bá được rất nhiều em gái thích ở trường anh sao?"
Thêm ca này, chính là Tô Thêm.
Vốn dĩ là đi ăn cơm với Tô Vân, Tô Yên và Tô Vũ, nhưng vẫn còn trận này chưa đánh, có người cần gã tới giáo huấn một chút.
Tô Thêm cười một tiếng, sau đó hất cằm tỏ vẻ khinh thường.
"Vị kia, chính là hot boy của trường chúng ta. Được các nữ sinh vây quanh tặng quà còn tỏ ra lạnh lùng. Cũng không biết vì sao mà hắn phải giả vờ như vậy."
Được rồi, Tô Thêm chính là ghen ghét với Tô Cổ.
Bởi vì nữ sinh mà gã thích lâu nay, theo đuổi tặng quà lâu như vậy rồi mà cũng không chịu liếc mắt nhìn gã một cái, lại cứ liên tục bám theo đằng sau Tô Cổ.
Không chỉ có vậy, mà nữ sinh đó tỏ tình với Tô Cổ còn bị hắn thẳng thừng cự tuyệt.
Thư tình còn chưa mở ra xem, đã trực tiếp trả lại cho người ta.
Có thể nhẫn nhịn được sao?
Đương nhiên không thể!
Ngày hôm qua, vừa đúng lúc Tô Thêm gặp được Tô Cổ. Lúc đi lên cầu thang, bả vai hai người đụng vào nhau, Tô Thêm liền biết cơ hội đã tới rồi.
Nếu gã không đánh cho cái tên hot boy cao lãnh này kêu cha gọi mẹ thì hắn không phải là Tô Thêm.
Đúng lúc, Tô Cổ đã ngứa mắt với tên Tô Thêm này từ lâu.
Tô Cổ lên tiếng
"Học sinh tiểu học mà mày cũng bắt nộp phí bảo kê, mày thiếu tiền lắm sao?"
Ừm, chính là tiền tiêu vặt của Tiểu Hồng bị người ta cướp mất.
Lần đầu tiên bị chặn đường thu phí bảo kê, Tiểu Hồng thành thành thật thật moi hết tiền tiêu vặt trong cặp sách nộp cho chúng nó.
Hơn tám trăm tệ.
Một học sinh tiểu học mà lại có nhiều tiền tiêu vặt như vậy sao?
Thế cho nên lũ người này hàng ngày đều theo dõi Tiểu Hồng, bắt nộp phí bảo kê, hơn nữa càng ngày càng đòi nhiều hơn.
Tiền tiêu vặt của Tiểu Hồng đều được Tô Cổ cho.
Đến hôm trước, Tiểu Hồng đòi Tô Cổ 3000 tệ. Tô Cổ nhìn nó, còn tưởng nó ăn hết cả cửa hàng nhà người ta, bị người ta bắt đền.
Hỏi rõ ràng mới biết, hóa ra là một đám thanh niên chặn đường nó đòi tiền, mỗi ngày đều phải nộp cho từng người, từng người một.
Tiểu Hồng chưa từng trải qua chuyện như thế này. Nộp tiền cho cả đám thanh niên đó, hơn nữa thái độ nói chuyện của đám người đó với nó cũng khá tốt.
Sau đó, nó liền cho rằng phải đưa tiền cho mỗi một người trong đám người đó. Cho nên mỗi ngày nó đều đường đường chính chính tới đòi tiền Tô Cổ, không hề có một chút chột dạ nào.
Tô Cổ làm sao đoán trước được thằng nhóc ngu xuẩn này lại bị người ta chặn đường cướp tiền.
Ngày hôm sau, Tô Cổ đánh cho đám người kia một trận ra trò trước cổng trường Tiểu Hồng.
Đánh xong mới biết, bên trên còn lão đại, chính là Tô Thêm đang đứng trước mặt.
Vốn dĩ Tô Cổ tính toán đi tìm hắn ta, không nghĩ tên này lại tự mình dẫn xác tới cửa.
Sau đó liền xuất hiện tình huống như hiện tại.
Tô Thêm sờ sờ trán, cười lạnh
"Học sinh tiểu học cũng là người, chẳng lẽ chúng nó không thở sao? Lão tử phí tâm phí lực bảo vệ cho chúng nó, thu một chút phí bảo kê cũng không có gì quá đáng."