Hai người đứng ở cửa nhìn trận hài kịch này.
Huyền Dã giống như một kẻ ngốc, vẫn luôn nhìn Hoa Vô Khuynh.
"Ta, ta làm nhiều việc như vậy, chính là vì muốn dẫn ngươi tới. Vì sao, ngươi nhanh như vậy đã xuất hiện Không, không đúng, khẳng định là sai chỗ nào đó."
Huyền Dã vừa nói, một bên tự hỏi, một bên lầm bầm lầu bầu.
"Không phải mơ, nhất định không phải mơ, ta còn chưa hoàn thành việc hạ độc thôn trang, cũng chưa giành được vị trí minh chủ võ lâm. Sao ngươi lại ở đây?"
Phong Chỉ nghe hắn nói chuyện một mình.
Đang muốn mở miệng.
Bỗng nhiên phía sau có một người lại đây, bưng kín miệng nàng.
Nàng ngẩng đầu, liền đối mặt với một đôi mắt quen thuộc.
Phong Chỉ ngay lập tức thành thật.
Tô Yên nhìn thoáng qua người tới.
Cung chủ Phong Nguyệt Cung, Phong Vô Tâm.
Xem bộ dáng Phong Chỉ, hình như hai người rất quen thuộc.
Tô Yên chớp chớp mắt.
Phong Vô Tâm, Phong Chỉ.
Phong Nguyệt Cung.
Lại nhớ đến lần Phong Chỉ phất tay một cái là mười vạn lượng bạc, đôi mắt còn không thèm chớp.
Quần áo cũng không tầm thường.
Chẳng trách, hoá ra là đại tiểu thư Phong Nguyệt Cung.
Nữ nhi của Phong Vô Tâm.
Lực chú ý chuyển tới lời Huyền Dã nói.
Điều khiến Tô Yên kinh ngạc chính là, hắn nhận ra Hoa Vô Khuynh.
Nghe Huyền Dã lầm bầm lầu bầu.
Giết chết Hoa Vô Khuynh có lẽ đã trở thành chấp niệm trong lòng Huyền Dã.
Vì thế, hắn không ngại hy sinh mọi người.
Hắn lẩm bẩm tự nói.
Cho đến khi tông chủ Phi Yến tông nghe không nổi nữa
"Huyền Dã! Mau khoanh tay chịu trói."
Tiếng nói kia đã kéo đầu óc Huyền Dã lại.
Huyền Dã vừa nhấc đầu, nhìn mọi người xung quanh, lại nhìn Hoa Vô Khuynh.
"Là ngươi! Sẽ không sai!! Ngươi thế nhưng còn sống, hôm nay, ta sẽ đồng quy vu tận với ngươi!!"
Hoa Vô Khuynh không biết Huyền Dã, nhưng Huyền Dã lại nhận ra Hoa Vô Khuynh.
Năm đó Hoa Vô Khuynh khiêu chiến cường giả trên giang hồ.
Huyền Dã dã tâm bừng bừng, muốn dùng thân thủ của mình đánh bại Hoa Vô Khuynh.
Ai ngờ, lúc hắn tìm được Hoa Vô Khuynh, lại bị lời đối phương tát vào mặt.
Hoa Vô Khuynh chỉ hỏi một câu.
"Ngươi là ai?"
Hắn trả lời.
"Huyền Dã"
Sau đó, Hoa Vô Khuynh nhìn thoáng qua hắn.
Để lại một câu
"Không quen biết".
Từ đây, câu nói kia đã trở thành nỗi đau trong lòng Huyền Dã.
Cho dù hắn trở thành chưởng môn.
Nhưng nếu không có một ngày tỉ thí cùng Hoa Vô Khuynh, hắn sẽ phải sống tủi nhục như vậy.
Một ngày một ngày, lại một ngày.
Biến chấp niệm thành điên cuồng.
Vì để được gặp Hoa Vô Khuynh, hắn không ngại hy sinh bất luận kẻ nào!
Mà hiện giờ, rõ ràng kế hoạch của hắn chưa thành công.
Chờ đến lúc hắn bước lên võ lâm minh chủ, mấy kẻ trong thôn cũng đều đã chết.
Như vậy cuối cùng chuyện này sẽ treo trên đầu Ma giáo.
Đến lúc đó, hắn liền có thể quang minh chính đại đưa người tiến đánh Ma giáo.
Hắn đương nhiên biết, năm đó Hoa Vô Khuynh lưu lại một đống cường giả ở Ma giáo.
Nhưng, chỉ là năm đó.
Trong lúc vô tình hắn đã biết Hoa Vô Khuynh tu luyện công pháp rất lợi hại, cách cái chết không xa lắm.
Mấy năm gần đây vẫn luôn truyền ra tin tức Hoa Vô Khuynh qua đời.
Huyền Dã liền biết, ngày hắn chờ cuối cùng cũng đã đến.
Ai có thể nghĩ tới.
Đột nhiên có một ngày, Hoa Vô Khuynh xuất hiện ở trước mặt hắn.
Khiến kế hoạch của hắn toàn bộ bị phá hỏng!