Trợ lý Trương do dự tiến lên
"Bạc tổng, Nếu không..." tôi đưa ngài đi?
Còn chưa nói dứt lời, Bạc Phong đã lái xe, trực tiếp chạy ra khỏi ngầm gara.
Lại nói đến Tô Yên.
Cô cuộn tròn bức tranh, bỏ vào ống đựng.
Liền đem ra cửa.
Cô nghĩ đến tính tình Bạc Phong.
Nhìn thấy bức tranh này nhất định lỗ tai sẽ đỏ bừng.
Sau đó một bộ dáng không có biện pháp, kéo cô đến một góc không người, hôn cô.
Lại đem hết thảy "vu oan" lên đầu cô.
Tô Yên tưởng tượng đến hình ảnh kia, khóe môi gợi lên, hiện lên ý cười.
Tiểu Hoa câu được câu không hỏi
"Ký chủ giống như thực thích nam chủ đại nhân?"
"Ân."
Cô không che dấu gật đầu.
Chỉ cần là hắn, giống như... vô luận hắn có tính tình gì cô đều không chán ghét.
Thậm chí còn thực thích.
Đặc biệt là tính tình biệt nữu này.
Mỗi lần thẹn thùng, trên mặt sẽ không có phản ứng, ngược lại là lỗ tai cùng cổ đỏ bừng một mảnh.
Như thế nào lại biệt nữu như vậy?
Tô Yên cẩn thận suy nghĩ thật lâu.
Tiểu Hoa hừ hừ hai tiếng.
Nó gọi ký chủ rất nhiều lần, ký chủ cũng không để ý đến nó.
Rất có khả năng, ký chủ đang đắm chìm ở thế giới của riêng mình, căn bản cũng không có nghe được nó đang nói chuyện.
Từ nơi ở đến nhà hang Hoa Viên cũng không xa.
Một lát liền tới rồi.
Tay phải cô bởi vì ngày đó bị thương, vẫn còn đang băng bó.
Cho nên thời điểm cầm tranh có chút bất tiện.
Đi vào phòng ăn, ngồi vào vị trí.
Cô ngồi ở chỗ đó chờ hắn.
Lúc này, nghe được thanh âm giày cao gót đạp trên mặt đất, cách cô càng ngày càng gần.
Một mùi nước hoa thực nhạt bay tới.
Tô Yên ngẩng đầu, liền thấy được một gương mặt tươi cười vô hại đang đi tới.
"Tôi ngồi ở chỗ này được không?"
Bạc Vũ mặc một thân váy trắng, đeo gang tay.
Nghiêng đầu hỏi
"Để ý."
Bạc Vũ cũng không quan tâm Tô Yên trả lời, bởi vì cô ta đã kéo ra ghế đối diện, ngồi xuống.
Hai người ngồi cùng nhau, cảm giác thật vi diệu.
Đồng dạng kiểu tóc, một thân váy trắng không khác nhau lắm, bộ dáng lại đều tinh xảo xinh đẹp, còn có mỗi lời nói cử động, hành động, đều sẽ làm người cảm giác tương tự nhau.
Nhìn lại, sẽ làm người hiểu lầm đây là chị em.
Bạc Vũ cúi đầu, vuốt ve tay mình
"Thật vui vì có thể gặp được một đối thủ như cô."
Thanh âm mềm ấm, nói nghiêm túc.
Nghe ra rất có lực thuyết phục.
Tô Yên liếc nhìn cô ta một cái.
Nếu trên người cô ta không toả ra ác ý dày đặc như vậy, có lẽ cô sẽ tin tưởng.
Bạc Vũ đợi nửa ngày, không có được câu trả lời của Tô Yên, nghiêng đầu cười nhạt
"Đang đợi ai? Bạc Phong ca ca? Hắn khả năng là sẽ không tới a."
Sau đó, một ly café được mang lên, bưng đến trước mặt Bạc Vũ.
Cô ta cầm lấy muỗng đặt bên cạnh, một chút một chút quấy cà phê.
"Thật đúng là làm tôi không nghĩ tới, chỉ một thời gian ngắn như vậy, cô thế nhưng có thể bò lên giường Bạc ca ca"
Vừa nói đến việc này, cô ta liền nhớ đến ngày gọi điện cho Bạc Phong, thế nhưng là Tô Yên nghe điện thoại.
Vốn dĩ, cô ta xuất hiện sớm hơn 6 năm so với Tô Yên, tính toán bằng vào 6 năm này không nhanh không chậm hoàn thành nhiệm vụ.
Y bất như tân, nhân bất như cố. *
*
áo không gì bằng áo mới, người không gì bằng bạn cũ.
Từ trước đến nay đều là như thế.
Chỉ cần cô ở trong lòng Bạc Phong ca ca chiếm địa vị nhất định, dù sao cũng tới sớm hơn 6 năm mà.
Đến lúc đó dù cho Tô Yên xuất hiện, lại nỗ lực như thế nào cũng sẽ không có khả năng so với quá khứ.
Chỗ nào biết, cô ta đã coi thường Tô Yên.
Đi vào thế giới này mới có mấy ngày, đã ngủ cùng Bạc Phong, còn làm giá trị hảo cảm một đường gia tăng.