Chương 610: Ngạo kiều tổng tài, cố chấp sủng 32

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:54:12

Tô Yên bước ra khỏi nhà hàng, sau đó bắt một chiếc taxi. "Đi đến bệnh viện trung tâm." Nói xong, hít một hơi thật sâu, ngồi vào vị trí, nhắm mắt lại. Có lẽ vừa nghe thấy Bạc Phong gặp tai nạn xe cộ nên cô quá khẩn trương, thế cho nên lúc gắt gao nắm chặt ly nước làm cho miệng vết thương trên tay vỡ ra. Một ít máu rơi trên bức tranh. Lúc đầu cô không chú ý đến nó, chờ đến khi phát hiện ra, vết máu đã thấm từ mặt sau của tờ giấy vẽ ra phía trước. Đổi bức tranh sang bàn tay khác, Tô Yên cúi đầu nhìn xuống những vết máu trên băng gạc, sau đó rời mắt. Sau nửa giờ. Tô Yên nghe được thanh âm của Tiểu Hoa "Leng keng, giá trị hảo cảm của nam chủ giảm xuống 9. Giá trị hảo cảm hiện tại là 61." Tô Yên không nói gì. Năm phút sau "Leng keng, giá trị hảo cảm của nam chủ tăng 1, giá trị hảo cảm hiện tại 62." Lại mười phút nữa, giá trị hảo cảm của nam chủ tăng 1, giá trị hảo cảm hiện tại 63." Giá trị hảo cảm không biết tại sao lại đột nhiên giảm xuống rồi sau đó tăng dần. Dường như hắn đã tỉnh. Nếu không, giá trị hảo cảm này không thể nào lên xuống như thế được. Cũng không biết là do ông trời có ý đối nghịch hay sao. Thời gian buổi trưa là giờ cao điểm. Cực kỳ tắc đường. Từ nhà hang Hoa Viên đến bệnh viện bình thường là 40 phút, giờ mất gần hai giờ mới đến nơi. Sau khi đến bệnh viện, Tô Yên hỏi thăm phòng bệnh, tiếp theo đi vào thang máy trực tiếp lên tầng 7. Tầng 7 chỉ có một phòng bệnh VIP. Rất dễ dàng tìm thấy. Bởi vì toàn bộ tầng này, chỉ có một căn phòng với hai vệ sĩ mặc đồ đen đứng trước cửa. Cô bước tới. Hai vệ sĩ chặn lại. Cô lên tiếng "Tôi tới tìm Bạc Phong." Vệ sĩ mặt vô cảm "Bạc tổng cần nghỉ ngơi, hôm nay không tiếp khách." Tô Yên nhắm mắt lại, dò hỏi "Anh ấy như thế nào?" Vệ sĩ không nói gì. Bởi vì đây là chuyện riêng tư của Bạc tổng, nên họ không có quyền nói ra. Tô Yên cầm điện thoại lên rồi bấm nút gọi. Nhạc chuông mỏng manh của điện thoại vang lên từ trong phòng. Theo sau, điện thoại bị cúp máy. Nếu y tá đã trả lại điện thoại di động. Một là có người khác trong phòng, hai là do chính hắn cúp máy. Tô Yên đứng đó, trầm mặc một lúc "Tôi hôm nay phải gặp anh ấy, hai người các người tránh ra, hay để tôi xông vào?" Hai vệ sĩ bước tới, chặn ở trước mặt Tô Yên. Vẻ mặt cảnh giác. Khi đang nói, cánh cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra. Một mùi nước hoa rất nhẹ bay tới. Là Bạc Vũ. Bạc Vũ nghiêng đầu, bộ dáng ngoan ngoãn "Được rồi, Bạc Phong ca ca muốn gặp cô ấy." Giọng nói vừa dứt, hai vệ sĩ bên cạnh liền nhường đường. Tô Yên đối mặt cùng Bạc Vũ. Cô ta vẫn cười vô hại như cũ. Chỉ là khi Tô Yên bước chân vào. Bạc Vũ duỗi tay kéo cô lại, bỏ vào trong tay Tô Yên một viên kẹo. "Ăn viên kẹo, ổn định cảm xúc, miễn cho lát nữa lại không ra đấy." Tô Yên cầm kẹo, cúi đầu nhìn thoáng qua. Thật sự bóc ra rồi ăn nó. Đó cũng là kẹo sữa dâu tây. Hương vị đậm đà hơn kẹo sữa dâu do hệ thống sản xuất. Cô lên tiếng "Cảm ơn" Nói xong, đi vào trong. Bạc Vũ sửng sốt vì một tiếng cảm ơn của Tô Yên. Theo sau nghiêng đầu nhìn bóng dáng cô. Tô Yên vẫn có thể nói lời cảm ơn với cô ta vào lúc này, là giả vờ, hay là thuần khiết? Bạc Vũ nhếch mép. Là cái nào thì cũng chẳng sao cả. Dù sao cũng chỉ kẻ thua cuộc, không có gì đáng để ý. Bạc Vũ đứng ở cửa cúi đầu nhìn móng tay mình. Thật muốn sơn móng tay a. Cô ta vì sao lại không thích? Còn trước nay chưa thấy qua đối thủ nào thuần khiết như vậy đâu a.