Cậu nhóc mếu máo
"Không phải chị đã nói ta muốn ăn lúc nào cũng được mà?"
Tô Yên
"Ta không nghĩ tới cậu trong một ngày lại ăn nhiều kẹo như vậy."
Ăn đến nỗi hết sạch kẹo.
"Ta cũng không nghĩ tới, mới ăn có một chút như vậy chị liền hết."
Tô Yên buông cậu ra, dừng lại hái quả trên cây.
Cô cũng không muốn dây dưa với cậu về vấn đề kẹo sữa nữa.
Trầm mặc trong chốc lát, cô hỏi
"Nếu ta rời đi, cậu hẳn là có thể tự lo cho mình đi?"
Lục nghe vậy liền sửng sốt.
Trên gương mặt non nớt lại xuất hiện cảnh giác.
Cậu mở miệng
"Ý chị là sao?"
Tô Yên hái trái cây xong, quay lại nhìn cậu
"Lỡ như ta rời đi, cậu nhất định phải sống cho tốt."
Biểu tình trên mặt Lục dần thả lỏng, đứng yên đó không nói câu gì.
Tô Yên đi được hai bước, thấy cậu không đi theo, cô nghi hoặc
"Không đi?"
Lục không nói năng gì.
Tô Yên đành phải bó tay, quay trở lại.
Duỗi tay giữ chặt hắn.
"Về ăn cơm thôi."
Lúc này cậu mới di chuyển theo lực kéo của Tô Yên rồi sánh bước cùng cô.
Vừa đi vừa nói
"Nếu chị dắt ta đi, ta sẽ không bị lạc."
Tô Yên ngoảnh lại nhìn cậu một cái.
Lại nghe hắn nói
"Nếu ta mà bị lạc, thì chắc chắn là do chị muốn vứt bỏ ta."
Tô Yên không nói gì, ngược lại, hắn lại có rất nhiều chuyện muốn nói với cô
"Nếu chị vứt bỏ ta, về sau lại bị ta tìm thấy, ta sẽ giết chị rồi bỏ rơi chị."
Cậu nói rất nghiêm trang.
Tô Yên nghe cái logic thần kì này.
Hắn đi lạc lại đổ lỗi là do cô vứt bỏ hắn.
Nếu bị hắn tìm thấy sẽ bị giết rồi vứt bỏ.
Tiểu Hoa ở một bên vừa nghe vừa yên lặng tán thưởng.
Cũng thực may đây là Quân Vực.
Tô Yên thấy cậu lại muốn lải nhải tiếp.
Cô lấy một trái cây, đưa tới
"Ăn trái cây đi."
Lục cắn trái cây, hừ hừ hai tiếng.
Tô Yên vừa đi vừa hỏi
"Nơi này là địa bàn của Yêu tộc."
"Ân"
"Cậu là yêu gì?"
Tay Lục đang gặm trái cây chợt dừng lại.
Tô Yên thấy cậu mãi vẫn chưa nói câu gì thì nghi hoặc
"Không thể nói?"
Sắc mặt Lục lập tức trở nên lạnh lùng, đối với thân thế của mình vô cùng chán ghét.
Tô Yên không nói gì nữa.
Hai người một đường trầm mặc trở lại sơn động.
Dọc theo đường đi, Lục thỉnh thoảng lén nhìn sắc mặt của Tô Yên.
Cô hình như không có tức giận.
Nhưng, trong một năm nay, lúc cô không muốn nói chuyện đều là biểu hiện này.
Vào trong sơn động, Lục ngồi trên giường đá.
"Chị giận?"
Tô Yên sửng sốt
"Không có."
Lục mím môi, tay để trên giường đá nắm chặt lại.
Cô đang định đi rửa trái cây vừa mới hái.
Mới đi đến cửa sơn động, bỗng nghe hắn vội vàng nói một câu
"Ta biến cho chị xem."
Tô Yên dừng bước, vừa muốn quay đầu lại bảo hắn không cần biến.
Sau đó liền nghe thấy tiếng thét chói tai của Tiểu Hoa trong đầu.
Vì Tiểu Hoa đột nhiên hét toáng lên thế nên cô nhíu mày một chút.
Tiếp đó, bộ dáng của Lục ánh vào mi mắt cô.
Đây là cái gì?
Một bộ xương khô?
Thoạt nhìn, đầu của Lục không có biến hoá gì.
Nhưng dưới cổ, một nửa thì nguyên vẹn, một nửa thì không còn thịt, chỉ còn lại một bộ xương khô.
Lục vẫn ngồi mép giường, hai mắt phiếm hồng nhìn Tô Yên.
Có lẽ bởi vì cái chau mày vừa rồi của cô chọc trúng tâm, cậu cúi đầu
"Nguyên thân của ta rất xấu, không giống như các yêu quái khác."
Giọng cậu trầm hơn hẳn.
Nói xong, cậu khôi phục lại bộ dáng cũ.
Lục ngồi ở mép giường nhìn Tô Yên, sau đó nghiêng đầu sang một bên
"Lúc trước chị không cần phải cứu ta, bởi kể cả khi ta có bị vặn gãy cổ cũng sẽ không chết."