Cô nhìn Bạch Hoành Vũ, không nói gì.
Tiểu Hoa cảm thấy ký chủ có khả năng đang thất thần, liền lên tiếng nhắc nhở
"Ký chủ, Bạch Hoành Vũ hỏi chị có tò mò hắn thích dạng nữ tử như thế nào không kìa."
Tô Yên nói toẹt
"Không hiếu kỳ."
Dứt lời, trong phòng chìm vào bầu không khí yên tĩnh đến xấu hổ.
Ông Bạch và ông Tô cố gắng bao lâu mới có thể làm bầu không khí nóng hơn một chút, thoắt cái liền ngượng chín mặt.
Ông Bạch cười ha ha nói lái sang chuyện khác
"Ha ha ha ha ha, không ngờ Tiểu Yên lớn lên trổ mã xinh đẹp như vậy. Chắc chắn có không ít người yêu thích. Vậy con đã thích ai chưa?"
Tô Yên gật đầu
"Có."
Ông Bạch và ông Tô không hẹn mà cùng nhìn về phía Bạch Hoành Vũ.
Tô Yên thích Bạch Hoành Vũ, mọi người ở đây đều biết.
Chính vì vậy mà ông Tô mới muốn lập hôn ước với nhà ông Bạch.
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói thầm
"Ký chủ, chị đang thất thần sao? Gần đây chị ngủ không ngon sao? Hình như luôn thất thần. Trước kia chị chưa bao giờ suy nghĩ miên man như vậy đâu."
Tính tình ký chủ lạnh nhạt, rất ít khi xuất hiện tình huống như vậy.
Ánh mắt ông Tô liên tiếp hướng về phía khuê nữ nhà mình.
Ý muốn hỏi cô có ý gì?
Vẫn còn thích thằng nhóc này sao??
Người làm cha như lão già này phải làm thế nào bây giờ.
Ông Bạch cũng do dự, không biết phải nói tiếp thế nào.
Nhìn con trai nhà mình, có vẻ rất có hứng thú với khuê nữ nhà người ta.
Mà ông vẫn luôn biết chuyện Tô Yên thích Hoành Vũ.
Thật ra, ông rất vừa lòng hôn sự này.
Vừa có thể trợ giúp sự phát triển của tập đoàn, hơn nữa...
Tính tình Tô Yên cũng rất tốt, ngoan ngoãn hiểu biết, là một lựa chọn không tồi.
Ông Bạch cười, đặt đôi đũa xuống
"Vậy chuyện hôn sự, hai đứa nghĩ như thế nào?"
Bên ngoài phòng ăn xuất hiện một bóng người.
Ông Bạch thấy cả hai đứa nhỏ đều không nói gì, liền mở lời nói tiếp
"Tâm ý của Tiểu Yên đối với Hoành Vũ, cha con đã nói với bác. Con thích Hoành Vũ. Còn Hoành Vũ thì..."
Ông Bạch vừa nói, vừa nhìn về phía con trai mình
"Hoành Vũ có vẻ rất thích con. Nếu không, hai đứa con làm hòa, ở bên nhau?"
Chuyện mai mối như thế này, thường là mấy bà mẹ sẽ làm.
Mấy lão già cũng không biết phải làm thế nào.
Nhưng mẹ của Bạch Hoành Vũ đã mất từ lâu.
Mẹ của Tô Yên lại luôn lăn lộn ở nước ngoài, bận tới mức hận không thể phân thân về.
Thế cho nên mới có chuyện hai lão già và hai đứa con ngồi nói chuyện với nhau.
Ông Bạch vừa nói xong, cửa phòng liền bị mở ra.
Một âm thanh trầm khàn truyền đến
"Muốn cũng đừng nghĩ."
Tô Yên đang nghe Tiểu Hoa lải nhải lập tức khôi phục tinh thần.
Quay đầu lại liền thấy Cổ Quyết vẫn mặc đồng phục đứng ở cửa.
Cánh tay giống như bị thương, quần áo có vài vết rách, còn có cả máu.
Bộ dáng tuấn mỹ làm mấy người trong phòng đều ngây ngẩn.
Bạch Hoành Vũ khẽ cau mày, lại nhìn Tô Yên.
Ông Tô mất hứng
"Cậu là ai? Sao lại vào được đây?"
Cổ Quyết im lặng, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên, ánh mắt vô cùng bi thương
"Em vừa ý hắn ta? Còn có hôn ước với hắn ta sao? Tôi mới rời đi hai ngày, em liền đi tìm người khác. Không phải em nói, em là của tôi sao?"
Lời này của Cổ Quyết giống như quả bom.
Một đám người trong phòng trố mắt nhìn nhau.
Tô Yên không lập tức trả lời, mà nói với ông Tô
"Cha! Ăn xong bữa cơm này, hôn sự của con và hắn cũng nên hủy bỏ đi. Con ăn no rồi, con đi trước!"
Dứt lời liền đứng dậy đi về phía Cổ Quyết dưới ánh mắt khiếp sợ của ông Tô.
Bạch Hoành Vũ nắm chặt đôi đũa trong tay, nhìn theo bóng Tô Yên.
Hắn bỗng nhiên lên tiếng
"Anh không muốn hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta."
Tô Yên
"Tôi muốn hủy bỏ, anh muốn hay không cũng không quan trọng, không thay đổi được gì."