Nói xong câu đó, Cổ Quyết lại bổ sung một câu
"Chủ nhân không thể thích những người khác. Tên vừa nãy ở trong kia càng không thể."
Nói xong, hắn lại không yên tâm bổ sung thêm một câu
"Ngoại trừ ta, ai cũng không thể."
Tô Yên trầm mặc một lúc lâu.
Cổ Quyết im lặng chờ Tô Yên trả lời.
Kết quả đợi nửa ngày cũng không thấy.
Hắn cảm thấy, chủ nhân muốn nuôi dưỡng tên nam nhân kia rồi.
Một mình hắn chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
Nam nhân kia chỗ nào cũng không thể bằng hắn được.
Không hiểu vì sao chủ nhân cứ một hai phải nhớ thương tên phế vật kia.
Càng nghĩ, Cổ Quyết càng thêm tức, càng thêm âm trầm.
Nếu chủ nhân muốn nuôi dưỡng tên phế vật ấy, vậy thì hắn sẽ cắn chết luôn.
Khi Cổ Quyết đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Tô Yên bỗng nhiên nói một câu.
"Anh có biết hôn hôn không?"
Cổ Quyết lập tức ngẩng đầu lên.
Ánh mắt sáng trưng
"Hôn hôn?"
Tô Yên gật gật đầu
"Ừm."
Tô Yên nói xong, một bàn tay vịn vào cổ hắn, nhón chân hôn hắn.
Cô hôn một lúc lâu.
Hôn đến mức cổ Cổ Quyết đỏ bừng bừng.
Ngơ ngác đứng đơ người.
Tô Yên mới dừng lại.
Cô nhìn Cổ Quyết
"Có chút nhớ anh."
Cổ Cổ Quyết càng thêm đỏ ửng.
Ánh mắt nhìn Tô Yên cũng bắt đầu biến hóa.
Hắn ôm cô, cúi đầu hôn.
Nói là hôn, thực chất là gặm cắn.
Vô cùng hung dữ.
Chờ hôn đủ rồi, đôi mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm Tô Yên.
"Cổ Quyết cũng rất nhớ chủ nhân."
Về sau nếu đi ra ngoài, chắc chắn phải cắp chủ nhân mang theo.
Từ ngày Tô Yên hôn hắn.
Một thế giới màu hồng đã mở ra đối với Cổ Quyết.
Trước kia hắn chỉ biết cọ cọ trên vai Tô Yên như con chó nhỏ.
Giờ đây hắn còn đòi chơi hôn hôn.
Chơi đến mức cuốn như bị nghiện.
Giống như hiện tại.
Từ nhà hàng về tới nhà.
Tô Yên bôi thuốc lên vết thương ở tay cho hắn.
Vừa mới chạm vào, hắn đã rầm rì kêu đau.
Tô Yên dừng lại một chút
"Rất đau sao?"
Cổ Quyết vừa gật đầu vừa mở miệng
"Hôn hôn liền không đau."
Cổ Quyết nhìn chằm chằm môi Tô Yên.
Cô trầm mặc.
Nhìn ánh mắt của hắn, giống như là muốn được thưởng.
Cô nhanh chóng băng bó cho hắn, đẩy người lên trên giường.
Hôn...
······
Ngày hôm sau, Tô Yên tỉnh lại.
Không phải tự nhiên tỉnh.
Mà cảm thấy ở môi buồn buồn, làm cô ngứa ngáy mà tỉnh giấc.
Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt Cổ Quyết phóng đại trước mắt.
Ánh mắt hắn sáng ngời
"Chủ nhân."
Tô Yên còn chưa gật đầu, Cổ Quyết đã dẩu dẩu miệng tiến lại gần.
Cô che miệng hắn lại.
Từ đêm qua tới giờ không làm được việc gì, chỉ đòi hôn.
Cô rời giường, rửa mặt, đi ra cửa phòng.
Mới sáng sớm, Cổ Quyết đã giống như oán phụ nhìn chằm chằm Tô Yên.
Tô Cổ cơm nước xong, nhìn biểu tình của Cổ Quyết.
Bỗng nhiên lên tiếng
"Chị, chị chuẩn bị vứt bỏ hắn sao?"
Tô Yên ngẩng đầu, nghi hoặc
"Hả?"
Tô Cổ liếc liếc mắt nhìn Cổ Quyết
"Nếu không sao hắn lại như thế này?"
Nói xong.
Tô Cổ uống một ngụm nước.
Cẩn thận châm chước rồi mới nói
"Chị, tuy rằng em không thích hắn lắm. Nhưng nếu chị đã chọn hắn, vậy thì phải đối xử với hắn tốt một chút."
Tô Yên bị lời nói của Tô Cổ làm cho khó hiểu
"Ta đối với hắn không tốt hả?"
Tô Cổ lãnh đạm trả lời
"Tốt hay không em không biết. Nhưng em không muốn nhìn thấy cái bộ mặt như oán phụ này của hắn."
Nhìn liền mất cả hứng ăn uống.
Mất khẩu vị! Mất ngon!
Tô Yên nghe xong, nhìn Cổ Quyết.
Cổ Quyết héo rũ.