Tô Cổ cầm di động vỡ vụn lên.
Rất không tán đồng nói
"Đây là một tình nhân không hợp cách."
Còn chơi thủ đoạn nhỏ.
Quan trọng nhất chính là lại thuê hai người vô dụng như vậy.
Dù có gặp Yên Yên, hắn cũng không có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Sau đó, Tô Cổ đứng lên.
"Về nhà."
Hắn hô một tiếng.
Tô Tiểu Mộng đứng ở bên cạnh, vết máu bắn trên áo bào trắng của nó đang dần dần rút đi.
Tô Cổ một tay cầm cặp sách của mình, một tay nâng Tiểu Hồng.
Phía sau, Tô Tiểu Hoa cùng Tô Tiểu Mộng đi theo.
Dưới ánh chiều tà, ba cậu nhóc càng lúc càng cách xa hẻm nhỏ.
Khi Tô Yên trở lại bệnh viện, phát hiện Tô Tiểu Mộng không ở đó, đám người Tô Cổ cũng không thấy đâu.
Nghĩ bọn họ ở đằng kia ăn xong bánh kem đã không thấy tăm hơi.
Chẳng lẽ bị người bắt đi?
Chỉ là mấy đứa bọn hắn đều không phải người.
Chắc là không thiệt thòi được.
Cô đổi quần áo bệnh nhân, nằm ở trên giường.
Nhanh chóng đến giờ ăn cơm tối.
Tống Du Cảnh mang theo cơm hộp xuất hiện ở phòng bệnh.
Khuôn mặt hắn lãnh đạm.
Trên mặt không có cảm xúc gì.
Hắn đi đến trước mặt Tô Yên, nói
"Ăn cơm."
Sau đó hắn dừng một chút.
"Cơm nước xong, thu thập một chút, về nhà."
Tô Yên ngẩng đầu
"Em có thể xuất viện?"
"Ân."
Tống Du Cảnh lên tiếng.
Vừa đáp lời vừa mở hộp đồ ăn ra.
Ba mặn một canh.
Thực phong phú.
Lúc trước Tô Yên không hề phát hiện cơm hộp hắn đưa đều không phải là từ nhà ăn bệnh viện.
Nhìn kỹ, mặt trên cơm hộp còn viết hai chữ " Tần thị ".
Tống Du Cảnh lấy ra hai đôi đũa.
Ngồi xuống.
Có lẽ hình ảnh này xuất hiện quá nhiều lần.
Từ vừa mới bắt đầu không khí còn nặng nề yên tĩnh.
Đến bây giờ, tuy rằng vẫn là không nói một lời.
Nhưng không còn nặng nề như ban đầu nữa, mà cảm thấy rất hài hòa.
Tô Yên cắn một miếng đùi gà.
Chớp chớp mắt
"Trong nhà có lẽ sẽ thêm một đứa trẻ nữa."
Bởi vì đang ăn nên tiếng cô có chút mơ hồ.
Tống Du Cảnh ngẩng đầu
"Ai?"
"Em nhặt ở trên đường, ở một thời gian xong sẽ đi."
Tống Du Cảnh mặt vô biểu tình, chưa nói được hay không được.
Một hồi lâu sau, hắn hỏi
"Sẽ dùng thuốc khử trùng?"
Tô Yên gật đầu
"Sẽ."
Tống Du Cảnh gật đầu
"Được "
Thanh âm nhàn nhạt, không chút cảm xúc.
Người không biết còn tưởng rằng trong nhà nhiều thêm một món đồ chứ không phải một đứa bé đâu a.
Đang nói, di động Tô Yên rung lên.
Là số lạ.
Đại khái là đã chịu ảnh hưởng của " tâm can bảo bối " kia.
Cô rối rắm một chút, có nên tiếp điện thoại hay không đây?
Tống Du Cảnh không biết từ khi nào đã buông đũa trong tay xuống.
Ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Tô Yên.
"Sao lại không nghe?"
Hỏi xong, không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt hắn sâu kín.
Không khí trở nên cực kỳ nặng nề.
Hắn hỏi
"Là tâm can bảo bối kia?"
Tô Yên lắc đầu
"Không phải."
Khi cô nói hai chữ kia, thái độ khác thường, phủ nhận cực kỳ mau.
Sau đó liền nghe máy.
Chứng minh thật không phải là người nọ.
"Alo?"
Cô ra tiếng.
Điện thoại đầu kia là một trận cãi cọ ầm ĩ.
Sau đó nghe được một giọng trẻ con
"Ký chủ ···· chị!!! Là em, Tiểu Hoa, em là Tiểu Hoa!!"
Thanh âm non nớt.
Nghe qua thực hưng phấn.
Ngay sau đó liền nghe được thêm giọng một người truyền vào
"Được rồi, ngươi nên cúp máy đi."
Hình như là giọng Tô Cổ.
Tô Yên không biết bên kia đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ là thấy di động bị cắt, ngay sau đó là một số khác gọi điện vào
Tô Yên nghe máy
"Alo?"
Lại là một giọng nói trẻ con vang lên
"Là em, Tô Tiểu Mộng, đây là số điện thoại của em, chị phải lưu vào."