Tô Yên không chú ý đến một màn này, cho nên đem đống bạc vụn kia đưa cho Tô Cổ
"Nếu ở chỗ này thấy nhàm chán, thì có thể dẫn hắn đi dạo chợ."
Tô Cổ nhìn qua đống bạc.
Được rồi, thế này mới có chút hấp dẫn.
Hắn chỉ là được nhìn thấy người khác tiêu tiền mua đồ vật, còn chính mình chưa được trải nghiệm qua.
Nhưng Tô Cổ nghĩ đến một màn phát sinh vào chiều nay, hắn nhíu mày nói
"Nếu hắn nhất định phải đi tìm chị thì phải làm sao bây giờ? Ta có thể đánh gãy chân hắn chứ?"
Tô Yên ra tiếng
"Không thể"
Nói xong, nàng không yên tâm liền bổ sung thêm một câu
"Ta muốn hắn hoàn hảo nguyên vẹn không chút tổn hại."
Tô Cổ nói thẳng không cố kỵ
"Yên Yên thật bất công."
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát
"Hình như thế."
Tô Cổ nghe thấy đáp án như vậy, hừ lạnh một tiếng.
Thực sự không nghĩ Yên Yên sẽ phản ứng như vậy.
Đang nói chuyện thì Phong Chỉ gõ cửa
"Tô Yên, đi thôi, ta thu thập xong rồi."
"Được"
Tô Yên lên tiếng
Trước khi đi, hết sức dặn dò một câu
"Trông chừng hắn."
Nói xong, Tô Yên liền rời đi.
Sau đó, trong phòng chỉ còn Hoa Vô Khuynh, Tô Cổ và một con rắn héo héo.
Hoa Vô Khuynh đợi trong chốc lát, không có nghe được tiếng Tô Yên trò chuyện.
Trong lòng liền biết nàng đã rời đi.
Nhưng lại chưa từ bỏ ý định nhỏ giọng kêu
"Yên Yên?"
Đương nhiên không có ai trả lời hắn.
Mở to mắt, liền thấy được Tô Cổ ngồi trước mặt đang ăn bánh.
Đảo mắt, Hoa Vô Khuynh liền nước mắt lưng tròng.
Lại bị Yên Yên bỏ rơi.
Yên Yên nếu không rời khỏi hắn thì tốt rồi.
Hắn nghĩ như vậy.
Hốc mắt liền đỏ lên.
Tô Cổ quay đầu, nhìn về phía Hoa Vô Khuynh một chút.
Trên người hắn có một cỗ hơi thở không tầm thường đang lưu chuyển.
Thậm chí khiến Tô Cổ cảm nhận thấy nguy hiểm.
Tô Cổ ra tiếng
"Này, ngươi muốn ăn cái gì sao?"
Hoa Vô Khuynh nghe thấy tiếng Tô Cổ.
Vốn dĩ đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, không muốn phản ứng với bất kì kẻ nào ngoại trừ Tô Yên.
Nhưng nghĩ đến lời Tô Cổ vừa nói.
Tô Cổ nói hắn là nam nhân của Yên Yên.
Hoa Vô Khuynh miễn cưỡng gật đầu, nhìn về phía Tô Cổ.
Sau đó, cố hết sức từ trên giường bò dậy.
Đi xuống giường.
Ngồi xuống cái bàn trước mặt.
Cầm lấy hồ lô đường, cắn một miếng.
Chua chua ngọt ngọt.
Rốt cuộc, lực chú ý từ trên người Tô Yên liền chuyển qua xâu hồ lô đường trên tay.
Tô Cổ thấy Hoa Vô Khuynh gặm đến miệng toàn đường.
Lại nhớ đến bộ dạng của những người khác khi ăn hồ lô đường.
Chỉ có tiểu hài tử chưa từng ăn qua thì mới khiến miệng bị dính đường thôi.
Hắn ra tiếng
"Ngươi chưa từng ăn bao giờ?"
Hoa Vô Khuynh ngẩng đầu mờ mịt nhìn một chút, sau đó lắc đầu
"Chưa từng ăn."
Tô Cổ cảm thấy có chút thú vị.
Hiện giờ, hắn rốt cuộc biết Hoa Vô Khuynh giống cái gì.
Lần trước nói hắn không giống con người.
Là bởi vì ngôn ngữ cử chỉ của hắn mang theo chút quen thuộc quái dị.
Không biết dùng đũa, không biết ăn cái gì, thậm chí mấy thứ này giống như chưa từng gặp qua.
Cố chấp như vậy, tàn nhẫn với bả thân mình, coi thường người khác.
Tô Cổ chắc chắn Hoa Vô Khuynh cũng không biết chỗ Tô Yên đi có ý nghĩa gì.
Hắn giống như là mới từ dã thú biến thành người.
Đương nhiên, ở trước mặt Yên Yên hắn cái gì cũng đều biết.
Biết rầm rì, uỷ uỷ khuất khuất hai tiếng, Yên Yên cái gì cũng sẽ nhường hắn.
Một tên ngốc tử xảo trá.
Tô Cổ thực không muốn nói như vậy.
Nhưng hiện tại xem ra không thể không thừa nhận.
Nhưng mà cũng may, hồ lô đường vẫn kéo đi sự chú ý của Hoa Vô Khuynh.
Hai người ngồi ở bàn, cái gì cũng ăn, khó có được khoảnh khắc hài hòa như này.