Tô Yên nghe câu hỏi của hắn.
Sau khi trầm mặc một chút, nghiêm túc nói
"Hôn thì cũng muốn, nhưng thân thể của chàng càng quan trọng hơn."
Nhìn bộ dáng rất suy yếu của hắn.
Tuy là không biết sao hắn có thể sống lại được, nhưng khẳng định là chịu khổ rất nhiều.
Nghĩ vậy, nàng càng nhanh chân đi đến tẩm viện của hắn.
Nghe một câu trước của nàng, Quân Vực còn thật vui vẻ.
Hắn duỗi tay giữ cằm Tô Yên, cứ vậy hôn lên.
Tô Yên chỉ cảm thấy trên người bỗng nhẹ, lát sau eo đã bị người ôm.
Thay vào đó là nàng bị cái cái người luôn miệng nói 'suy yếu' này ấn ở dưới tàng cây.
Một hồi lâu sau, trán chạm trán.
Chưa đã thèm a.
"Tiểu Quai đi đâu vậy?"
Tô Yên bị hôn đến phát ngốc, dừng trong chốc lát
"Hả?"
Quân Vực ôm Tô Yên, phía sau là thân cây.
Trái phải đều chạy không được.
Hắn nhịn không được hôn hôn mặt nàng.
"An Đồng An Túc tìm nàng ngàn năm, vì sao không thấy tung tích của nàng? Cố ý trốn tránh ta? Không muốn thấy ta? Là cảm thấy ta liên lụy nàng?"
Hắn một câu lại một câu, căn bản đều không chừa chỗ cho Tô Yên trả lời.
Tô Yên lắc đầu
"Không có."
Nàng nói xong câu này, cũng không nói thêm gì.
Quân Vực nhìn nàng.
"Vậy việc của nàng cùng tên Phi Sắc gì đó, cũng không tính nói với ta?"
Tô Yên nghi hoặc
"Phi Sắc?"
Quân Vực hôn lên môi nàng, giọng rầu rĩ
"Tiểu Quai gọi tên nam nhân khác, ta không thích."
Tô Yên
"······"
Còn không phải chính chàng khơi mào sao?
Giờ sao lại trách ta?
Quân Vực từng bước ép sát, Tô Yên khó khăn chống đỡ.
Nghe qua, hắn như chỉ đang hỏi mấy câu vớ vẩn.
Nhưng hôn môi càng ngày càng thay đổi hương vị.
Quân Vực bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt thâm trầm
"Tiểu Quai có nhớ ta không?"
Tô Yên nhìn hắn, sau đó ngoan ngoãn gật đầu
"Ừm, nhớ."
Quân Vực nghe nàng nghiêm túc trả lời, lại cảm thấy như bị từng cỗ nhiệt khí trong lòng thiêu đốt.
Tô Yên hiếm khi nói mấy lời âu yếm đó.
Bình thường hỏi nàng, cũng đều là nửa cưỡng bách nửa ép hỏi, không cho nàng nói không.
Hiện giờ nhìn nàng ngoan ngoãn gật đầu.
Quân Vực nhìn, hận không thể hiện tại liền cùng nàng hòa hợp nhất thể.
Ừm?
Hòa hợp nhất thể.
Ừm, thật là ý kiến không tệ.
Nghĩ vậy, Quân Vực ôm Tô Yên lên.
Chớp mắt liền xuất hiện trong tẩm điện của hắn.
Tẩm điện mỗi một chỗ đều tinh xảo.
Nhưng mà cũng không cho Tô Yên thời gian nhìn nhiều.
Đảo mắt liền bị ôm nằm lên giường.
Nàng nhìn hắn, vừa hỏi vừa bắt mạch
"Khó chịu?"
Quân Vực túm rèm giường, nói lời dụ hoặc
"Cùng nàng hòa hợp nhất thể, liền không khó chịu."
Tiếng nói vừa dứt, rèm giường đã bị thả xuống.
··········
Một canh giờ sau.
An Đồng cùng An Túc xuất hiện ở cửa tẩm điện.
Hai tay ôm quyền
"Thiếu chủ."
Cửa phòng đóng chặt.
Một lúc lâu sau, bên trong truyền ra giọng nói lười nhác
"Tiến vào."
An Túc đẩy cửa ra, đi vào.
Trên thảm đen, thiếu chủ xưa nay không nhóm hương liệu, mà hiện giờ ba lò hương trong tẩm điện đều lượn lờ hương khói.
Thiếu chủ khoác trường bào, chỉ mặc áo trong, ngồi trên ghế.
Hắn một tay chống trán.
Không biết sao, hôm nay lệ khí trên người thiếu chủ tan đi chút so với lúc trước.
Có vẻ tâm tình cũng tốt hơn không ít.
Tầm mắt An Túc trong lúc vô tình liếc chiếc giường sau màn che.
Nơi đó đang bị rèm phủ xuống, che lại.
Nhưng khí tức trong phòng rất rõ ràng, trên giường còn có người nằm.
Có thể nằm trên giường thiếu chủ, cũng chỉ có người kia.