Tô Yên mở cửa, trợ lý lo lắng
"Chị phát sốt sao?"
"Không có."
"Vậy sao chị lại muốn thuốc hạ sốt, nhiệt kế?"
"Có người phát sốt."
Trợ lý gật gật đầu, nhẹ nhàng thở ra
"A, hóa ra là người khác."
Chờ Tô Yên nhận đồ rồi đóng cửa, lúc này trợ lý mới phản ứng lại
"Có người phát sốt?? Trong nhà chị còn có người khác???"
Đương nhiên là không có ai trả lời cô, vì Tô Yên đã đóng cửa đi vào trong nhà.
Tô Yên cầm túi thuốc tới phòng ngủ, tìm kiếm nhiệt kế rồi đi đến mép giường. Cô nói
"Cố Ngu, há mồm."
Cố Ngu mặt đỏ bừng đỏ bừng, hắn nỗ lực mở mắt ra. Có chút đờ đẫn, không phản ứng kịp Tô Yên đang nói cái gì.
Giây tiếp theo, miệng hắn đã bị người nọ bóp mở rồi nhét nhiệt kế vào trong miệng.
Năm phút sau, nhiệt kế rút ra tới.
38 độ chín.
Cô lại lấy ra mấy loại thuốc hạ sốt. Nhìn kỹ hướng dẫn trong chốc lát. Lấy ra bốn viên, cầm thêm cốc nước ở bên cạnh. Đến mép giường, đào người từ trong chăn ra.
Cô nghiêm túc nói bên tai Cố Ngu
"Há mồm, uống thuốc."
Cố Ngu không những không có hé miệng, ngược lại càng mím chặt. Dù bị sốt đến mơ mơ màng màng, nhưng đầu vẫn quay qua một bên. Thái độ từ chối rất rõ ràng.
Cô ở đàng kia nói nửa ngày, người nào đó vẫn không nhúc nhích.
Tô Yên nghĩ nghĩ, bọc chăn quanh người hắn, nói
"Không uống thuốc liền đưa anh đi bệnh viện."
Nói xong, liền tính toán bế cả người cùng chăn lên.
Hai chữ "bệnh viện" tựa hồ càng làm cho Cố Ngu chịu kich thích.
Hắn hé mắt, rầu rĩ nói
"Đừng."
Đặc biệt kháng cự đi bệnh viện.
Tô Yên trầm mặc trong chốc lát, chỉ đành thả hắn xuống giường. Lấy ra một tờ giấy rồi nghiền nát bốn viên thuốc kia. Cô cho bột thuốc vào một cái ly, sau đó lại đổ non nửa cốc sữa chua.
Lần này nói
"Cố Ngu, há mồm."
Cố Ngu nhìn sữa chua kia. Đầu lại lần nữa quay đi
"Là, thuốc."
Ngữ khí rất cho là khẳng định. Nghe ý tứ này, có vẻ là đã bị người nhà hắn lừa ăn rất nhiều lần rồi.
Làm nửa ngày, thế nào đều không được. Cuối cùng, Tô Yên duỗi tay bắt hắn hở miệng, đổ thuốc vào. Tiếp đó lại rót thêm nửa cốc nước.
Cố Ngu theo bản năng mà nuốt xuống. Còn chưa có kịp phản ứng lại thì thuốc cũng đã uống xong.
Cố Ngu trầm mặc trong chốc lát. Một đôi mắt đen nhánh đỏ bừng, cứ như là bị thiên đại ủy khuất vậy.
Tô Yên nhìn trên má hắn hằn đỏ dấu tay của mình. Vì sợ làm đau hắn, cô cũng chỉ dám dùng ngón cái và ngón trỏ. Kết quả dấu vết kia vẫn là cực kỳ rõ ràng.
Cô bóp đau người ta rồi?
Nghĩ nghĩ, Tô Yên duỗi tay xoa xoa mặt cho hắn.
Thấy hắn vẫn là dùng cái bộ dáng thực ủy khuất này mà nhìn mình. Tô Yên móc ra một viên kẹo từ trong túi, nhét vào trong miệng hắn.
"Đỡ hơn không?"
Cố Ngu nhắm mắt lại, thật lâu lúc sau mới nói một câu
"Không muốn, uống thuốc."
Trong lời nói tràn đầy bài xích.
Tô Yên
"Nếu anh hết bệnh rồi thì không cần uống thuốc."
Cũng không biết những lời có vấn đề chỗ nào mà Cố Ngu nghe xong, như là đã chịu kich thích. Thân thể hắn cứng còng, môi mím chặt lại.
Thật lâu lúc sau, mới nói một câu
"Tôi không có bệnh."
Kiên định lại bướng bỉnh.
Tô Yên nhìn bộ dáng hắn kháng cự.
Chớp chớp mắt. Sau đó duỗi tay, cầm lại nhiệt kế rồi giơ lên. Nghiêm túc mở miệng hỏi
"Trên này là cái gì?"
Cố Ngu không nói lời nào, cô liền ngồi im chờ hắn mở miệng. Một lần chờ là mười mấy phút.
Cố Ngu chậm rì rì nói
"38 độ chín."
Tô Yên gật đầu
"Anh phát sốt, đây là dấu hiệu sinh bệnh, phải uống thuốc. Không muốn, cũng phải muốn."