"Vương gia."
"Ừ"
Vị nào đó đang lười nhác nằm trên ghế quý phi lên tiếng.
Ninh Chi cao hứng, xách làn váy bước lên bậc thang.
Vừa đi lên, Tư Đồ Tu liền mở mắt.
Hắn ngồi dậy, lười nhác nói.
"Chuyện gì?"
Ninh Chi đưa một quyển sách qua.
Đè thấp thanh âm
"Vương gia, nữ đế đại nhân gần đây tựa hồ có chút khác với ngày xưa."
Tư Đồ Tu không nói gì, ý muốn nàng ta tiếp tục nói.
Điều này làm cho Ninh Chi có chút vui sướng.
Bước thêm một bước tới trước mặt Tư Đồ Tu, lên tiếng
"Nữ đế đại nhân từ sau khi thượng triều, vẫn luôn ở tẩm cung, chưa từng triệu kiến bất kỳ ai. Nữ đế hình như bị bệnh."
Mí mắt Tư Đồ Tu giật giật.
Giống như là nghe được có động tĩnh.
Hắn nghiêng đầu qua.
Chỉ thấy Tống thị vệ đang ôm hạch đào đi tới nơi này.
Tư Đồ Tu chậm rãi ra tiếng
"Việc của Hoàng thất ngươi cũng dám nghị luận? Ai cho ngươi lá gan đó?"
Ninh Chi sợ tới mức lập tức quỳ trên mặt đất.
"Vương gia bớt giận, tiểu nữ vô tri, về sau không dám nữa!"
Nha hoàn của Ninh Chi cũng vội vàng quỳ trên mặt đất, liên tiếp dập đầu.
Thời điểm Tô Yên ôm chậu hạch đào tới đình hóng gió liền nhìn thấy một màn như vậy.
Nàng không có đi vào trong đình, mà là đứng ở bên ngoài, một tay cầm hạch đào, một tay bóp vỏ kêu rắc rắc.
Nàng đứng ở nơi xa nhìn lại, cũng chỉ thấy Tư Đồ Tu nhìn nữ tử đang quỳ kia, không biết đang nói gì.
Nhìn qua có chút thân mật.
Tiểu Hoa nhịn không được hỏi
"Ký chủ, chị bóp nát hạch đào trong tay rồi."
Tô Yên cúi đầu nhìn quả hạch đào đã vỡ vụn kia.
Sau đó giơ tay ném đi.
Lại cầm hạch đào lên, hít sâu một hơi.
Cuối cùng lúc này mới khống chế được lực đạo.
(눈
-눈
) ]
Tiểu Hoa liền hỏi
"Ký chủ tính toán khi nào tiến cung?"
"Ngày mai."
Nghe Tô Yên nói, Tiểu Hoa kinh ngạc một chút
"A?"
Nó còn tưởng rằng ký chủ sẽ nói chờ một thời gian nữa.
Ai biết lại đột nhiên quyết định nhanh như vậy.
Còn... có hơi hấp tấp.
Nó lại hỏi
"Ký chủ, chị có kế hoạch rồi sao?"
"Có."
Tiểu Hoa nghe Tô Yên đã có sẵn kế hoạch liền nhẹ nhàng thở ra.
Tô Yên ngẩng đầu, chớp chớp mắt.
Thấy hai người kia vẫn còn duy trì tư thế như lúc nãy.
Răng rắc một tiếng, lại bóp nát hạch đào.
Nàng cúi đầu đùa nghịch quả hạch đào đã nát vụn trong tay.
Chờ nàng trở lại làm nữ đế, nàng sẽ đem vị Ninh Chi này sung quân đi thật xa.
Tư Đồ Tu đợi trong chốc lát, phát hiện tiểu thị vệ của hắn đứng ở dưới đình hóng gió không biết đang ngẩn người nghĩ gì.
Thanh âm Hắn lạnh lạnh
"Đứng ở đó làm gì? Còn không mau qua đây??"
Tô Yên vừa nhấc đầu, liền đối diện với đôi mắt đen nhánh của hắn.
Nàng ôm hạch đào đi đến đình hóng gió.
Nha hoàn vốn dĩ đang quỳ trên mặt đất vừa thấy Tô Yên đến liền lộ ra sắc mặt giận dữ
"Là ngươi!"
Vừa dứt lời, nha hoàn liền biết chính mình lỡ miệng, vội vàng im bặt.
Tô Yên không nói lời nào, lực chú ý của nàng vẫn luôn ở trên người Ninh Chi.
Chỉ thấy Ninh Chi hai mắt rưng rưng, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh.
Đôi mắt nữ tử sáng trong, da thịt tinh tế trắng nõn, vạt áo màu đỏ hồng như đóa hoa đang nở trên mặt đất xõa ra.
Nàng quỳ rạp xuống đất, nhu nhược bất kham, vòng eo mảnh khảnh thon thon kia dường như chỉ một vòng tay là có thể ôm hết.
Tức khắc liền có thể làm người ta nảy ra suy nghĩ muốn bảo hộ.
Tô Yên nhìn xem nàng.
Lại yên lặng nhìn tay mình.
Nữ tử nhu nhược bất kham, làm người thương tiếc.
Còn nàng, một ngón tay có thể đem đầu nàng ta ấn chết ở nơi này.
Nhìn nhìn Tư Đồ Tu đang nằm lười biếng trên ghế quý phi.
Chẳng lẽ hắn thích cái dạng này?
Nghĩ vậy, nàng duỗi tay đặt chậu hạch đào ở trên bàn đá.