Thao Thiết đứng vững thân mình, lúc hắn thấy rõ người trước mắt là ai, đôi mắt ngay lập tức sáng ngời.
"Ực" một cái nuốt nước miếng.
Không nghĩ tới đồ ăn mà mình tâm tâm niệm niệm, thế nhưng không cần tìm lại tự xuất hiện trước mắt.
Cơ hội tốt như vậy, còn chờ cái gì nữa.
Từ trước đến nay kẻ chỉ ăn không nói như hắn, khó có khi lại chủ động mở miệng.
"Lại gặp mặt."
Tô Yên quay đầu lại nhìn thoáng qua Bạch Thánh.
Thấy hắn vẫn còn sống, chỉ là bị trọng thương, còn phun ra một búng máu, quỳ trên mặt đất che ngực.
Nàng lên tiếng
"Đi trước đi."
Bạch Thánh cắn chặt răng.
Vừa nãy nếu không có Tô Yên, khẳng định hắn đã chết thẳng cẳng.
Mà so với chuyện này, hắn còn ngạc nhiên hơn là sức mạnh Tô Yên lại ngang ngửa tên quái vật này.
Nội tâm Bạch Thánh chấn động.
Hắn chống trường kiếm đứng dậy.
"Ân nhân, cẩn thận."
Nói xong, thất tha thất thểu lùi lại, chuẩn bị rời đi.
Thao Thiết nhìn thoáng qua Tô Yên rồi lại nhìn về phía Bạch Thánh.
Hắn bỗng nhiên từ bỏ đồ ăn vẫn luôn mong nhớ trước mắt, công kich về phía Bạch Thánh.
"Muốn chạy?"
Dứt lời, liền biến chưởng thành quyền, tập kich thẳng tắp tới Bạch Thánh.
Tô Yên nhanh chóng phi thân ngăn cản.
Một quyền của Thao Thiết nếu đánh lên người Bạch Thánh, khẳng định hắn chết không toàn thây.
Đúng lúc Tô Yên sắp bắt được Thao Thiết.
Bỗng nhiên nắm đấm của Thao Thiết chuyển hướng.
Đánh thẳng tới Tô Yên.
Phanh!
Tô Yên ngay lập tức thủ thế.
Nàng không nghĩ tới, mục tiêu của Thao Thiết không phải Bạch Thánh, mà lại chính là mình.
Hai sức mạnh lần nữa va chạm.
Tô Yên bị Thao Thiết dồn toàn lực công kich.
Giây tiếp theo, thân thể nàng giống như diều đứt dây, trực tiếp bay ra ngoài hơn mười mét.
Cả thân người bị vùi vào trong đất.
Thao Thiết dùng toàn lực là muốn một chiêu có thể đánh chết nàng.
Tuy rằng không biết nữ nhân này có lai lịch gì.
Nhưng sức mạnh của nàng tương đương với hắn, nếu đánh thật, chỉ sợ trong phút chốc không thể phân thắng bại.
Hắn hiện tại không có tâm tư gì khác ngoài việc uống máu nàng, ăn nàng sạch sẽ.
Thao Thiết lại nuốt nước miếng "Ực" một cái.
Mùi máu nàng theo không khí quẩn quanh chóp mũi hắn như một loại cổ độc.
Thật sự quá thơm.
Hắn lắc lắc cái đầu, cũng không thèm để ý đối với những nhân sĩ xung quanh đang như hổ rình mồi.
Từng bước từng bước hướng tới phía nữ nhân ngã trên mặt đất kia.
Đúng lúc này, sấm sét trên bầu trời rền vang, đinh tai nhức óc.
"Ầm" một tiếng, sét đánh thẳng xuống bên chân Thao Thiết tạo thành một cái hố.
Thao Thiết lắc lắc đầu, ngẩng cổ lên nhìn.
Sấm sét rền vang.
Mọi người xung quanh đều cảm thấy thời tiết không thích hợp.
Sấm sét kia quả thật quá mức dọa người, trực tiếp đánh lên mặt đất, sáng như ban ngày.
Đám đông hỗn loạn ẩu đả, bởi vì tiếng sấm sét rền vang dần dần đình chỉ.
Hai bên đều tổn thất nặng nề, dần dần lui lại phía sau.
Cùng với âm thanh sấm sét, tí tách tí tách.
Một giọt mưa dừng ở trên mặt nạ của Thao Thiết.
Hắn sờ soạng lên mặt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên trời.
"Dù ngươi muốn đánh chết ta thì trước khi chết, ta cũng phải uống được máu của nàng ta."
Thường có người nói, chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu.
Đối với Thao Thiết mà nói, cái chết hạnh phúc nhất là ăn được đồ vật mà mình tâm niệm rồi chết.
Cho dù chết, cũng phải ăn trước.
Hắn từng bước từng bước đi tới phía Tô Yên.
Mưa bắt đầu rơi nặng hạt.
Tô Yên ngã trên mặt đất, vốn dĩ đã ngất đi.
Không nghĩ tới, chỉ qua một lúc, thế nhưng mí mắt nàng giật giật.
Chống một tay lên, ngẩng đầu.