Tô Yên không trả lời Tô Vân Vân, chỉ cúi đầu ăn cơm.
Cha Tô nhìn bộ dạng Tô Yên như vậy, nhíu mày một chút.
Quát lớn
"Tô Yên, cô chẳng lẽ không có nghe thấy chị gái đang nói chuyện cùng cô à?"
Tô Yên lúc này mới ngẩng đầu lên
"Nghe được."
Tô phụ nhăn mặt.
Đang muốn nói cái gì.
Mẹ Tô ở bên cạnh chặn lại, nói
"Ai nha, lão Tô được rồi, đừng nóng giận, con nó khó khắn lắm mới trở về ăn cơm một lần, ông lại muốn giáo huấn người, con bé chạy mất thì không tốt."
Những lời này của mẹ Tô không biết làm cha Tô nhớ tới cái gì, ánh mắt nhìn về phía Tô Yên càng không hài lòng.
Hồi lâu sau, rơi xuống một câu
"Không có gia giáo, không ra cái dạng gì cả."
Chiếc đũa trong tay Tô Yên đang gắp đồ ăn, dừng lại một chút.
Sau đó, lại tiếp tục ăn.
Giống như chưa từng phát sinh ra chuyện gì.
Tiểu Hoa nhịn không được nói
"Ký chủ, chị đây là tính toán "quân tử báo thù mười năm không muộn" sao?"
Mấy phút sau, Tô Yên mới trả lời
"Không phải."
Nếu một sự kiện bị bỏ qua từ lâu.
Cô sẽ quên mất.
Cho nên, có thể thấy Tô Yên không phải là một người thù dai.
Tiểu Hoa còn đang hoài nghi.
Tô Yên bên này đã ăn no, buông chiếc đũa xuống.
Cô ngẩng đầu, nhìn cha Tô.
Nhìn thật nghiêm túc.
Cha Tô bị nhìn làm cho không được tự nhiên.
Nhíu mày.
"Cô đang nhìn cái gì?"
"Đang nhìn cha."
"Nhìn ta làm cái gì?"
"Nhìn cha rồi nghĩ xem, cha bức tử chính vợ hợp pháp của mình, để tình nhân mang theo con gái ruột gả vào Tô gia, chuyện này rốt cuộc là không có đạo đức, hay là không có gia giáo."
Tô Yên điềm đạm nói.
Lời nói vừa dứt.
Ba người ngồi ở đây, mới vừa rồi còn hoà thuận vui vẻ, chớp mắt sắc mặt đều thay đổi.
Cha Tô sắc mặt xanh mét,"bang" một tiếng, ném mạnh chiếc đũa lên bàn.
Phát ra tiếng vang thanh thúy
"Hỗn trướng!"
Tô Yên chớp chớp mắt
"Cha là đang nói chính mình?"
Hỗn trướng?
Cô lại không có làm chuyện gì hỗn trướng.
Hẳn là đang nói chính ông ta đi?
Nhưng ánh mắt này lại là nhìn cô.
Cha Tô bị Tô Yên trả cho một câu, không nói nên lời
"Mày!!"
Tô Yên nói chuyện không nhanh, thậm chí cả người nhìn qua thực vô hại.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, quả thực chính là tiêm địch 8000 chính mình lông tóc vô thương a.
"Làm ra chuyện mất mặt như vậy, quả thật nên cảm thấy mình thật hỗn trướng."
Cô chậm rì rì mở miệng lần nữa.
Lúc này, Tô Vân Vân sắc mặt khó coi, cũng "ầm" một tiếng, đặt bát ở trên bàn
"Tô Yên, mày là trở về ăn cơm hay là trở về cố ý gây sự?"
Tô Yên thẳng thắn thành thật đáp lại
"Ăn cơm."
Tô Vân Vân hừ lạnh
"Mày chửi bới chúng ta như vậy, đối với mày có chỗ tốt gì? Chớ quên, mày cũng họ Tô."
Tô Yên duỗi tay muốn lấy kẹo.
Sờ soạng hơn nửa ngày cũng không có sờ đến.
Tiểu Hoa ý tốt nhắc nhở
"Leng keng, kẹo sữa dâu tây đã hết."
Khẩu khí cô vô cùng nghiêm túc
"Tôi không có chửi bới, chỉ nói sự thật. Còn có, chuyện này cùng với việc tôi họ gì có liên quan sao?"
Tô Vân Vân tức giận gắt gao nắm chặt tay xuống
"Tô Yên, mày không cần ở bên ngoài bị người ta khinh bỉ liền về nhà chút giận. Mày cho rằng mình là cái thứ gì?"
Tô Yên lắc đầu
"Tôi ở bên ngoài không có bị khinh bỉ. Tới nơi này chủ yếu là xem các người hạnh phúc.
Nếu còn như vậy, thật khiến tôi bị tổn thương, các người đây là đang bạo lực gia đình."
Cô nói một chút cũng không cảm thấy đau lòng, lý lẽ hùng hồn dõng dạc.
Thật bình đạm, một chút phập phồng dao động cũng không có.
Tiểu Hoa cảm thấy, ký chủ của chính mình chỉ đơn thuần đem lời của nó vừa nói ra lặp lại một lần.
"Tô Yên!"
Tô Vân Vân cao giọng gọi Tô Yên.
Thậm chí từ trên ghế ngồi đứng dậy.
Ghế dựa cọ xát vào mặt đất, phát ra âm thanh chói tai đến khó chịu.
-
Hôm nay mạng nhà tui bị lỗi nên giờ mới đăng chương được á 😖