Chương 1387: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 34

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:53:55

Con chuột biến dị kia mở cái mồm rộng ngoác đầy máu định cắn Tô Yên. Chỉ là... Miệng còn chưa hoàn toàn mở ra, đã bị một bàn tay nhỏ trắng nõn mau chóng nắm lấy. "Phịch" một tiếng, quăng ra bên ngoài. Đúng lúc Tô Yên quăng nó ra, Hoặc Vưu đồng thời đi tới bên cạnh Tô Yên. Hắn nhướng mày nhìn con chuột bị quăng ra bên ngoài sơn động, lại nhìn đến Tô Yên ra tay cũng không thèm chớp mắt một cái. "Mấy ngày không gặp, em có vẻ mạnh lên không ít." Nói xong, Hoắc Vưu nâng tay cô lên. Chỉ thấy bàn tay trắng nõn, vẫn mềm mềm, trơn bóng như lúc ban đầu. Tô Yên nhớ lại thể trạng của mình lúc trước. "Ừm." Cô lên tiếng. Lúc trước, mấy nữ sinh kia đều có thể ấn cô xuống đất mà đánh. Đánh một lần là cả người chằng chịt vết bầm. Nghĩ xong, lực chú ý của Tô Yên chuyển tới trên người con chuột. Nó nằm trên mặt đất, cả người run rẩy, phát ra tiếng kêu "chi chi". Từ lúc bị Tô Yên ném ra ngoài, nó vẫn nằm yên chỗ đó không nhúc nhích. Chết rồi sao? Tô Yên nghi hoặc. Con chuột biến dị này nhìn qua trông rất khoẻ mạnh, cái chân của nó còn dài như cẳng chân cô vậy. Tô Yên muốn đi qua nhìn nhưng lại bị Hoặc Vưu kéo lại. Hắn lên tiếng "Dùng cái này ném nó một cái rồi nhìn xem." Tô Yên tiếp nhận cục đá to tướng từ bàn tay hắn. Giơ tay, ném vào người con chuột. Khi cục đá sắp rơi trúng người nó. Con chuột biến dị bỗng nhiên bạo khởi, nhanh chóng chạy thoát. Cho nên, nó không chỉ đơn giản là một con chuột biến dị, mà còn là một con chuột biến dị có thể giả chết??? Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên Hoặc Vưu móc ra súng lục có gắn tia hồng ngoại. "Cạch" một tiếng. Con chuột biến dị ngã ở cửa sơn động. Hoắc Vưu cười, nghiêng đầu nhìn Tô Yên "Tôi vừa cứu em." "Cảm ······" Nói còn chưa hết lời. Người nào đó đã ôm chặt lấy cô. "Cảm ơn cái gì, em chết rồi, ai trả 350 vạn đồng liên bang cho tôi???" Giọng điệu hắn lười nhác. Nói nói, liền dừng lại nhìn Tô Yên. Không biết vì sao lại rất muốn hôn cô. Nghĩ vậy, Hoắc Vưu đang muốn đưa mặt lại gần. Lúc này thanh âm của Tiểu Hoa vang lên trong đầu Tô Yên "Leng keng, hệ thống cảnh báo, Tô Kiêu - mục tiêu bảo hộ của chị, đang bị một đàn chuột biến dị tập kich." Vừa dứt lời, Tô Yên liền vội vàng đẩy Hoặc Vưu ra, chạy ra ngoài sơn động. Trước khi đi, còn nói thêm một câu "Anh ở chỗ này chờ em." Nói xong, Tô Yên vừa chạy vừa hỏi Tiểu Hoa. "Hắn ở chỗ nào?" "Bên ngoài sơn động, cách 300 mét bên trái." Tô Yên chạy nhanh hơn. Nháy mắt đã biến mất khỏi cửa sơn động. Hoắc Vưu sửng sốt, nhìn xuống vòng tay trống không. Đôi mắt đen nhánh nhìn theo bóng cô rơi đi, không nói gì. Tô Yên chạy ra bên ngoài không lâu, liền nghe thấy phía tây truyền đến động tĩnh lớn. Vừa ngước mắt liền nhìn thấy mấy trăm con chuột biến dị đang bò lổm ngổm trên mặt đất. Từng đợt, từng đợt tiến lên công kich. Âm thanh "chi chi chi chi" làm người ta nghe mà tê dại cả da đầu. Không chỉ mỗi mình Tô Kiêu bị bao vây, mà còn có mười mấy học sinh cùng đồng hành đến đây. Từng người một triệu hồi cơ giáp. Duy tu sư được các chiến sĩ cơ giáp bảo hộ ở giữa. Tiểu Hoa kịp thời lên tiếng "Ký chủ, người có cơ giáp thuần trắng chính là Tô Kiêu. Tô Yên nhìn qua chỗ đó. Động tác cơ giáp trắng thành thục như nước chảy mây trôi, kỹ thuật vững chắc như bốn lạng đẩy ngàn cân. Chứng minh hắn rất am hiểu điềukhiển cơ giáp nên mới có thể ngắm chuẩn tới vậy. Đại khái là sức chiến đấu của Tô Kiêu quá cường hãn, càng lúc càng có nhiều chuột biến dị chạy sang phía hắn. Giằng co nửa giờ. Tô Kiêu ngắm bắn rất chuẩn như vậy, nhưng vẫn là không thể kịp đối phó với một đám chuột biến dị xông lên như không muốn mạng này. Cơ giáp sẽ bị yếu thế trước quân địch đông. Đặc biệt lại là loại chuột biến dị giảo hoạt, linh động như thế này.