Chương 1370: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 17

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:53:55

Vừa mới nói xong, trong kho toàn bộ đều an tĩnh. Tiếp đó liền nghe được bang một tiếng, Khoan Dư đánh người vừa nói chuyện một cái "Lấy đồ giả tới lừa gạt người khác? Cách làm gian thương này là học của ai??" Khoan Quả mở miệng "Chúng ta có khi nào dùng đồ vật để trao đổi với người khác đâu? Đều là tự mình đoạt cả." Cái gì mà gian thương hay không gian thương. Dù có là giả, cũng không có khả năng đưa cho người khác. Hiện tại, vòng đi vòng lại một vòng lớn, liền tặng dịch tu bổ giá mười vạn khó mua ra ngoài. Trong lòng Khoan Dư nghẹn một hơi. Khoan Quả cúi đầu, tựa hồ giống như biết Khoan Dư đang suy nghĩ cái gì " Chuyện của lão đại, từ trước đến nay ngài ấy không cho phép chúng ta nhúng tay vào." Cuối cùng, Khoan Dư cố nén giận "Thôi bỏ đi, chính sự quan trọng." Sau khi Tô Yên uống dịch tu bổ xong, theo Tiểu Hoa chỉ dẫn, đi hai giờ mới đến trường quân đội đế quốc. Lúc này âm thanh Tiểu Hoa lại vang lên "Ký chủ, dịch tu bổ chị vừa uống đã tiêu hóa hoàn toàn, tình trạng thân thể của chị bây giờ đã bằng một nữ tử bình thường." Khi cô tới trường quân đội đế quốc, trời bên ngoài đã tối rồi. Từ nơi này đến ký túc xá còn phải đi hơn nữa tiếng. Tô Yên dựa vào một cây đại thụ nghỉ ngơi trong chốc lát. Đột nhiên nghe được tiếng gọi từ phía sau truyền đến "Yên Yên, Yên Yên!!" Là giọng trẻ con của Tiểu Hồng. Vừa quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Hồng mặc một cái áo choàng màu đen, còn Tô Cổ bên cạnh mặc một bộ quần áo cùng màu. Cả hai đều biến thành hình người. Tiểu Hồng còn kéo cái đuôi kia của nó. Cũng may trời tối nên không ai chú ý. Ánh mắt Tiểu Hồng sáng loáng, bước nhanh đến trước mặt Tô Yên "Yên Yên, cái này, cái này cho chị." Đủ loại thẻ tín dụng, thẻ Liên Bang. Tiểu Hồng thực vui vẻ nói "Yên Yên, không phải chị đang thiếu tiền sao? Nơi này em có tiền a -" Tô Yên cầm thẻ lên, nhìn một chút. Là một thẻ Liên Bang không có mật mã. Vừa mở ra xem, bên trong hiện có một vạn ba. Cô nghiêng đầu, nhìn về phía Tô Cổ "Tiền từ đâu ra?" Tô Cổ còn chưa trả lời, Tiểu Hồng vội vàng hô "Kiếm, kiếm, là em kiếm!!" Tô Yên đổi lực chú ý rơi xuống trên người Tiểu Hồng "Kiếm như thế nào?" Tiểu Hồng nghĩ nghĩ, đồ vật kia gọi là gì nhỉ. Nó quên tên mất rồi. Bên cạnh, Tô Cổ nhàn nhạt mở miệng "Thủy tinh chi hỏa." Tiểu Hồng mãnh gật đầu "Đúng đúng đúng, thủy tinh chi hỏa. Chúng ta bán thủy tinh chi hỏa đẻ kiếm lấy tiền." "Thủy tinh chi hỏa từ chỗ nào tới?" Tiểu Hồng vui vẻ hỏi "Yên Yên cũng thích sao?" Hỏi xòn, nó mò dưới áo choàng. Chỉ nghe bên trong lách cách lang cang, truyền đến một ít tiếng vang của chai lọ. Sau đó nó lôi ra một cái hộp băng. "Cho Yên Yên." Cái hộp băng kia nơi nơi tinh tế, trên đỉnh hộp có điêu khắc hình phượng hoàng sinh động như thật. Phía dưới chính là một khối băng khắc ra dạng hình hộp. Thế cho nên khi cầm lên chỉ cảm thấy thực lạnh. Mở ra cái hộp băng kia, lấy ra một khối băng hình vuông to cỡ ngón tay. Chỉ thấy bên trong viên băng kia có một ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt. Lửa trong băng. Hình ảnh thần kỳ này, dù hiện tại có là thời kỳ khoa học kỹ thuật phát triển, cũng hoàn toàn làm không được. Thực đẹp. Tô Yên chậm rãi cất khối băng kia vào trong hộp băng. "Rất đẹp." Tô Cổ nói "Cái này, ở trong nhiệt độ bình thường cũng có thể bảo quản bảy ngày không tan." Đối với những người chưa từng thấy mà nói, đương nhiên là thần kỳ. Nhưng mà Tô Yên biết. Thứ này chính là hai người bọn họ mân mê tự làm ra. Tô Yên suy nghĩ thật lâu, mở miệng "Này có tính là "Việc nhẹ lương cao"?" Tô Cổ trả lời "Đúng vậy." Tiểu Hồng vui vẻ nói "Bọn em tổng cộng làm hai cái, bán một cái, bọn họ đều tranh nhau đoạt, đều thực thích."