Chờ đến lúc đến nhà đã là 10 giờ rưỡi.
Lúc về nhà, cô gọi vào máy bàn ở nhà. Người nghe điện thoại chính là Tiểu Hồng
"Alo?"
Giọng nói trẻ con ngọng nghịu, tiếp theo lại nói một câu
"Yên Yên không ở nhà."
Tô Yên nói
"Ta là Tô Yên"
"Yên Yên!!"
Tiểu Hồng hưng phấn.
" Cố Ngu đâu? Hắn thế nào?"
" Ách, hắn ······ khá tốt."
Tiểu Hồng vừa cầm điện thoại vừa chạy về phía phòng ngủ. Đại khái là Tiểu Hồng ngắc ngứ một hồi, làm Tô Yên phát hiện.
Cô hỏi
"Em khi dễ hắn?"
Tiểu Hồng lập tức phủ nhận
"Không có không có, em mới không có khi dễ hắn. Em vừa tiến vào hắn đã có cái dạng này!!"
Tô Yên nghe vậy, ngồi thẳng thân mình
"Hắn làm sao vậy?"
Tiểu Hồng cũng không biết nên hình dung như thế nào
"Hắn ngồi ở trên giường phát ngốc đó, giống hệt cái đầu gỗ, Sau khi chị đi rồi thì vẫn luôn có cái dạng này. Yên Yên, không phải là hắn bị mất hồn đó chứ??"
Vốn dĩ Tiểu Hồng muốn đi vào hù dọa Cố Ngu. Ai biết không hù dọa đến hắn, ngược lại là bị hắn dọa tới rồi.
Đầy mắt tràn ngập tơ máu, vẫn luôn ngồi ở chỗ đó ngốc ngốc, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Lúc đầu nó còn tưởng rằng là Tô Cổ làm hắn đông cứng đâu.
Xe vừa đến nơi, Tô Yên xuống xe, nhanh chóng vào nhà.
Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Tiểu Hồng quăng đuôi chạy khắp phòng khách.
Tiểu Hồng nhìn đến Tô Yên trở về, trước mắt sáng ngời
"Yên Yên!!"
Tô Yên nhìn Tiểu Hồng, hỏi
"Em dùng cái đuôi này hù dọa hắn?"
Tiểu Hồng mờ mịt, sau đó nhanh chóng lắc đầu
"Không có không có, người ta mới không có đâu."
Được rồi, lúc đầu nó chính là có ý này. Chỗ nào biết, đi vào hắn còn không thèm liếc mình một cái, vẫn luôn ngồi ở chỗ đó phát ngốc.
Thế này còn hù dọa hắn như thế nào??
Tô Yên đi vào trong phòng ngủ.
Mở cửa phòng ra, bên trong một mảnh tối tăm, yên tĩnh đến dọa người.
Cô bật đèn lên liền thấy được Cố Ngu ngồi ở trên giường.
Hắn cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
Tô Yên đi qua, gọi
"Cố Ngu?"
Hắn vẫn cúi đầu, không nhúc nhích.
Cho đến thật lâu sau, Tô Yên duỗi tay nhéo cằm hắn, để hắn ngẩng đầu lên.
Biểu tình Cố Ngu tan rã, đôi mắt đen nhánh vô thần.
Cô lại hô một tiếng
"Cố Ngu?"
Rốt cuộc, đôi mắt kia dần dần có tiêu cự, nhìn vào Tô Yên.
Hắn phục hồi tinh thần lại, hơi há mồm muốn nói cái gì, chỉ là phát ra một tiếng nghẹn ngào. Sau đó lại ngậm miệng lại.
Hắn muốn cúi đầu nhưng Tô Yên nhéo hắn cằm, không cho hắn động
"Có ngủ hay không?"
Hắn không nói lời nào.
"Có đói bụng không?"
Hắn vẫn không nói lời nào.
Tiểu Hồng đứng sau lưng Tô Yên, nhẹ nhàng hỏi
"Yên Yên, chị vì sao đối tốt với hắn như vậy?"
Tiểu Hồng chỉ đơn thuần là tò mò. Phải biết rằng, Yên Yên tuy rằng đối với nó cũng thực tốt, nhưng lại chưa từng giống như cô đối với người này.
Nó muốn biết nguyên nhân.
Chỉ là ······ Yên Yên hiện tại giống như không có thời gian phản ứng nó.
Tiểu Hồng bĩu bĩu môi, có chút tức giận.
Đều do cái tên ngốc không biết nói này, Hắn hấp dẫn hết lực chú ý của Yên Yên đi rồi.
Kết quả là, Tiểu Hồng quên mất lời Tô Cổ đã dặn "không thể đánh chủ ý lên người này".
Nó nâng cái đuôi lên, bang một chút liền trừu ở trên cánh tay Cố Ngu, làm xong chuyện xấu liền chạy.
Chỉ là còn chưa có chạy ra ngoài, cái đuôi đã bị Tô Yên kéo lại một phen.
Tiểu Hồng cũng là ngốc, một buổi trưa dài như vậy, đánh lúc nào chả được? Thế nào cũng phải chờ đến khi Tô Yên trở lại, làm trò trước mặt cô.
Đây còn không phải là thèm đòn sao??
-
Chúc mọi người giáng sinh vui vẻ nhaaaa! 🎄🎄🎄